Giọt Tình

Chương 289

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Tôi cảm giác hành trình bên nhau như một giấc mơ vậy.

Bất giác tôi và Đường Kiêu đã từ yêu nhau làm căn nhau đau ban đầu trở thành đôi vợ chồng già như bây giờ, tất cả tới quá nhanh, tôi còn chưa chuẩn bị đã kết thúc rồi.

"Em lại đang nghĩ gì đấy? Mỗi lần nhìn khuôn mặt hoang mang của em là anh biết em không tập trung nghe anh nói rồi.”
Tôi tập trung ảnh nhìn lần nữa, nhìn thấy khuôn mặt khí khái anh hùng của Đường Kiêu.

“A, Đường Kiêu, em trai của Phần Dục Nam thế nào? Em chợt nhớ ra, thắng nhãi đó còn hại em một vố, đến lúc đó nếu hắn biết là anh hại nhà hắn, liệu hắn có trả thù không?”
Đường Kiêu vui vẻ xoa đầu tôi, anh làm vậy khiến tôi có ảo giác như không phải anh đang xoa tôi, mà là xoa một con chó vậy.


“Rốt cuộc não em cũng biết nghĩ đến mấy chuyện có ích rồi à, mặc dù tốn công quan tâm một hồi, nhưng tốt xấu gì vẫn có chuyển biến, đúng không? Nếu em không động não nữa chắc não sẽ mọc mầm mất."
Trêu tôi xong, anh lại trở nên nghiêm túc.

"Đứa em trai kém cỏi của Phàn Dục Nam vào Cục Cảnh sát sớm hơn cả chị cậu ta rồi, chẳng phải hút ma túy sao? Nghiện ma túy, tổng người, chị cậu ta còn chưa giải quyết, bản thân đã vào rồi, có lẽ lúc này mẹ của Phần
Dục Nam cũng tức điên lên rồi."
Tôi nghe vậy hơi ngân ra, hỏi anh: "Đều do anh sắp đặt sån à?"
Ảnh mắt Đường Kiêu trở nên sắc bén, như nhìn thấy một người khác qua tôi.

"Phải, anh không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương em."
Nhất thời trong lòng tôi không biết là cảm động hay là khổ sở, tóm lại đủ mọi tư vị, mũi cay cay, đành phải dúi đầu vào ngực anh, nhẹ giọng nỉ non.

"Em cũng không biết mình có điểm nào xứng với anh, anh yêu sâu sắc như vậy, thật sự khác với Đường Kiêu trước kia.

Bàn tay Đường Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn mượt của tôi, như đang nói đùa: “Vậy rốt cuộc em thích anh kiêu ngạo cứng đầu trước kia, hay là thích anh muốn gì được đó với em như bây giờ?”
Tôi cúi đầu chăm chú suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời anh.

“Trước kia anh quá khó đến gần, như sao trên trời, khó chạm vào được, khiến em không nhìn thấy hi vọng, bây giờ anh là hạnh phúc có thể chạm tay đến, sờ vào được, cũng nhìn thấy được, anh nói xem em muốn chọn cái nào?”
Anh cười: “Anh muốn em chính miệng nói cho anh
Tôi chân lên, dè dặt nâng cấm anh lên, chạm nhẹ lên môi anh.

cần là anh, em thích hết, trước kia thích, sau này vẫn sẽ thích, có điều em cũng coi như may mắn, bởi vì tình yêu của em được đáp lại, mà không phải công đã tràng, anh hiểu không?"
Đường Kiêu thuận tay ôm eo tôi, cả người tôi dán lên người anh, anh chậm rãi tới gần tôi, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi, ẩm ướt nóng rực.


ra nói nhiều như vậy, ngược lại còn không bằng
làm một chuyện.

Nói xong, anh kéo khăn tắm trên người tôi ra, ôm tôi nhanh chân đi đến phòng ngủ...!
Một đêm mây mưa khiến tôi gần như không xuống giường nổi, ngược lại Đường Kiêu khoan khoái, ngâm nga hát dém chăn giúp tôi, còn hôn nhẹ lên môi tôi.

yêu, anh phải đi xã giao đây, ngoan ngoãn chờ anh về nhà, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn nhé."
Tôi mở một mắt ra nhìn anh, sau đó mệt mỏi gật đầu: sớm một chút, đừng có lêu lổng với những cô nàng xinh đẹp khác, em mà biết...!Hừ hừ, kết cục của anh sẽ rất thảm đấy."
Đường Kiêu ngoan ngoãn nói: rồi, anh còn Liễu Hạ
Huệ hơn cả Liễu Hạ Huệ đấy, em cứ yên tâm về chồng em di."
Tôi cười vô cùng đặc ý: "Thôi đi, em không quan tâm anh là Liễu Hạ Huệ hay là Tùng Hạ Huệ, chỉ cần anh dám mập mờ với người phụ nữ nào, em mà biết được nhất định sẽ sống chết với anh, nghe thấy chưa?"
Anh cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, rồi thắt cà vạt, quay đầu cười mê hoặc với tôi: "Biết rồi."
Sau khi Đường Kiêu đi, tôi tiếp tục ngủ như heo chết trong nhà, bây giờ không ai đến kiếm chuyện với tôi, tôi vẫn chưa đi làm, cuộc sống rất nhàn nhã.

Trưa hôm sau, Nhiễm Nhiên gọi điện thoại tới kể lể với tôi về anh chàng xem mắt cực phẩm mà cô ấy gặp phải.

“Tiểu Hàm, cậu không biết đấy thôi, ba tớ tìm cho tớ đối tượng quái nào vậy? Rõ ràng là đồ cặn bã, đã có con với bạn gái cũ, anh ta còn đi xem mắt, cậu nói xem anh ta có để tiện không?”
Lúc đó tôi đang nằm dài trên giường, nghe thấy tin tức chấn động này của cô ấy, lập tức tỉnh táo tinh thần, ngồi dậy khỏi giường.

"Cậu đừng vội mắng, cậu nói từ từ thôi."
Bên kia Nhiễm Nhiên nuốt ngụm nước bọt, có lẽ đang uống cà phê ở đâu đó, nói to với tôi.


"Cái này không nói rõ trong điện thoại được, cậu ra ngoài đi, đến Starbucks đường phía tây, bà đây chờ cậu, số của mình vẫn là số nước ngoài, gọi đường dài đặt chết đi được."
Tôi không khỏi khinh bỉ cô ấy một trận.

Với nhân phẩm nhà giàu mới nổi của cô ấy, khi mua Chanel mua một loạt đập hộp, bây giờ lại chế phí gọi đường dài đất quá, dọa tôi đấy à?
Có điều tinh thần hóng hớt đủ khiến tôi thoát khỏi rằng buộc của chiếc giường, chưa đến nửa tiếng, tôi đã trang điểm, đi giày cao gót tới Starbucks, từ xa đã thấy một con "gấu trúc” vẫy tay với tôi, đến gần nhìn.

Ôi! Khuôn mặt trang điểm đậm của Nhiễm Nhiên ghế thật đấy.

Tôi đặt túi xách lên bàn, tiện thể gọi một cốc cà phê Nam Sơn, ngồi xuống hỏi cô ấy.

“Chị gái, ngày hôm nay chị phải đến đoàn làm phim à, diễn yêu quái hay là diễn gái tiếp viên? Cảm giác thật phong trần, suýt nữa tớ không nhận ra cậu rồi đấy.

Nhiễm Nhiên liếc mắt, mascara khô trên lông mi rơi xuống ào ào.

“Tớ cũng vì phòng ngừa bất trắc thôi mà? Với người đẹp như sen trong nước là tạo hóa của thiên nhiên như tớ, tớ sợ đối phương khắc sâu ấn tượng với tớ, đến lúc đó vừa gặp đã yêu, tớ không đá đi được thì đáng ghét lắm!"
giot-tinh-289-0.jpg.


Bình Luận (0)
Comment