Giọt Tình

Chương 44



Nhìn thấy Hà Phong thì vẻ uy phong của Dương Hân bỗng nhiên tiêu bớt, hoàn toàn không có chút tỉnh thần nào.

Còn tôi thì cảm thấy ngại ngùng với câu hỏi của Hà Phong nên cúi đầu định đi về trong phòng.

Hà Phong chặn tôi lại, trên mặt hiện lên vẻ bi thương. Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, không biết đang xảy ra chuyện gì.

“Dương Hân vừa mới nói ‘cậu cũng vậy” là chỉ cái gì?”

Biểu cảm của Hà Phong như đang rất chờ đợi đáp án của tôi. Tim tôi nghẹn lại, có chút đau lòng.

Dù sao cũng bị nghe thấy rồi, thôi thì nói ra thôi, coi như là cho Hà Phong một đáp án cho quãng thời gian đau khổ yêu thầm lâu như vậy.

“Hà Phong, tớ và Dương Hân đều từng rất thích cậu. Chỉ tiếc là cậu đi nước ngoài cũng không nói với tớ.”

Tôi cẩn thận nói ra những lời này, giống như là cô nữ sinh ngày xưa đang yêu thầm cậu ấy vậy, đối mặt với cậu ấy, tôi không thể ra vẻ điềm tĩnh được.

Hà Phong bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy thì lạnh lùng nhìn về phía Dương Hân.

Hà Phong tiến lên phía trước, Dương Hân hình như chột dạ nên lùi bước lại.


“Dương Hân, cậu nói cho tớ biết năm xưa rốt cuộc là thế nào? Tớ rõ ràng là nhờ cậu truyền đạt tâm ý của mình, nếu cậu ấy cũng thích tớ thì hãy đến sân bay, †ớ sẽ không đi nữa.”

Hà Phong chỉ tay về phía tôi, tôi chưa từng trông thấy vẻ đau buồn như thế “Hà Phong, tớ và Dương Hân đều từng rất thích cậu. Chỉ tiếc là cậu đi nước ngoài cũng không nói với tớ.”

Tôi cẩn thận nói ra những lời này, giống như là cô nữ sinh ngày xưa đang yêu thầm cậu ấy vậy, đối mặt với cậu ấy, tôi không thể ra vẻ điềm tĩnh được.

Hà Phong bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy thì lạnh lùng nhìn về phía Dương Hân.

Hà Phong tiến lên phía trước, Dương Hân hình như chột dạ nên lùi bước lại.

“Dương Hân, cậu nói cho tớ biết năm xưa rốt cuộc là thế nào? Tớ rõ ràng là nhờ cậu truyền đạt tâm ý của mình, nếu cậu ấy cũng thích tớ thì hãy đến sân bay, †ớ sẽ không đi nữa.”

Hà Phong chỉ tay về phía tôi, tôi chưa từng trông thấy vẻ đau buồn như thế của cậu ấy bao giờ. Còn tôi vẫn đứng tại chỗ không nói ra được lời nào.

Cậu ấy nói chữ “cũng”, ý là cậu ấy cũng thích tôi sao? Kết hợp với việc hỏi Dương Hân thì tôi bỗng dưng hiểu ra điều gì đó nên căm phẫn nhìn Dương Hân.

Lúc ở quán cà phê, Dương Hân từng lỡ miệng hét rằng tại sao người cô ta thích đều thích tôi. Bây giờ thì tôi đã hiểu lúc đó tại sao cô ta lại nói như thế.

Sắc mặt Dương Hân dần dần trông rất khó coi, từ từ lộ rõ bản mặt thật của mình.

Cô ta cười cười, ánh mắt lạnh tanh: “Hà Phong, tớ đúng là không chuyển lời của cậu đến Lý Nhã Hàm nhưng bây giờ cậu biết thì sao chứ, cậu còn tính nhặt lấy đôi giày rách đó sao?”

Lòng tôi bỗng thấy căm phân, lời nói của Dương Hân khiến tôi thấy thật kinh khủng. Tôi và Hà Phong là do cô ta chia rẽ, sau đó còn thừa lúc tôi đau lòng mà giới thiệu Khương Chí Cang cho tôi nữa.

Quả là cô bạn thân vô tình và ác độc, miệng thì nói vì tôi nhưng người hại tôi nhiều nhất chính là cô ta.

Tôi nhìn vê phía Hà Phong, cậu ấy đang rất phân nộ, một tay đấm vào bờ tường kế bên Dương Hân khiến cô ta giật mình, còn tôi thì thót cả tim.

Nhưng cô ta lại không vì sự tức giận của Hà Phong mà ngừng chửi tôi.

“Hà Phong, cậu không biết sao, Lý Nhã Hàm đã gả cho mội người đồng tính, lại còn bám vào ông chủ, cậu có phải rất ngạc nhiên không? Cô ta là một đôi giày rách nát, tôi nghĩ chắc cậu cũng chả còn hứng thú nhỉ?”

Lời nói cay độc của cô ta như con dao đâm vào tôi.

Hà Phong là người ôn hòa, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nổi giận. Nhưng lần này cậu ấy trừng to mắt và nhìn Dương Hân bằng ánh mắt rất kinh khủng.

“Lý Nhã Hàm nếu là giày cũ thì cậu chính là đống cát dưới chân cô ấy, thật khiến người khác kinh tởm mà.”


Dương Hân trừng to mắt, tôi nghĩ cô ta hoàn toàn không ngờ Hà Phong lại đối xử cay nghiệt với cô ta như thế.

Lời nói của Hà Phong làm tôi có chút cảm động nhưng tôi không muốn dây dưa với Dương Hân nữa nên tính rời đi.

Tôi vừa quay lưng thì Hà Phong lại năm lấy cổ tay tôi. Cậu ấy tỏ vẻ mong đợi hỏi tôi có thể nói chuyện riêng với cậu ấy không.

Nhìn vào đôi mắt của Hà Phong, tôi không thể từ chối được và gật đầu. Cậu ấy hình như rất vui, kéo tay tôi đi ngay.

Còn Dương Hân thì thẫn thờ đứng tại chỗ, cô ta mất kiểm soát và chửi ầm lên, thiếu điều muốn giết tôi thôi.

Cậu ấy kéo tôi đến một hành lang yên tĩnh của KTV, đôi tay nóng ấm khiến tôi có chút thất thần.

“Cậu sống có tốt không?”

Hai người chúng tôi im lặng rất lâu thì cậu ấy mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói không được tự nhiên.

Tôi cười, không chỉ là không tốt mà còn rất tệ nữa là đằng khác.

Tôi bảo tôi vẫn ổn, cậu ấy than một câu nói nếu năm xưa chúng tôi không lỡ mất nhau thì tốt rồi.

Nhìn vào đôi mắt của Hà Phong, tôi không thể từ chối được và gật đầu. Cậu ấy hình như rất vui, kéo tay tôi đi ngay.

Còn Dương Hân thì thẫn thờ đứng tại chỗ, cô ta mất kiểm soát và chửi ầm lên, thiếu điều muốn giết tôi thôi.

Cậu ấy kéo tôi đến một hành lang yên tĩnh của KTV, đôi tay nóng ấm khiến tôi có chút thất thần.

“Cậu sống có tốt không?”

Hai người chúng tôi im lặng rất lâu thì cậu ấy mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói không được tự nhiên.

Tôi cười, không chỉ là không tốt mà còn rất tệ nữa là đằng khác.

Tôi bảo tôi vẫn ổn, cậu ấy than một câu nói nếu năm xưa chúng tôi không lỡ mất nhau thì tốt rồi.

Tôi chỉ có thể cười mà thôi, thời gian không thể quay lại, chúng tôi đã sớm bị lỡ mất rồi.

Cậu ấy hỏi tình hình gần đây của tôi nhưng không hỏi về hôn nhân của tôi.


Điều này khiến tôi có chút cảm động, cậu ấy luôn luôn thấu hiểu lòng người và rất ấm áp.

Và từ cuộc trò chuyện thì tôi biết cậu ấy mới từ nước ngoài về, bây giờ là một phiên dịch viên có tiếng, rất nổi tiếng ở nước ngoài.

Tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy vì đã làm công việc mà tôi luôn ao ước.

Cậu ấy vẫn rất phong độ, hoàn toàn không mất đi tài hoa năm nào.

Bây giờ cậu ấy vẫn là hình mẫu tôi không thể vươn tới, bất kể là thân phận, địa vị hay là cuộc đời.

“Cậu bây giờ chắc là kết hôn rồi chứ?”

Suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc tôi cũng đã hỏi ra câu mà tôi muốn hỏi.

Cậu ấy trông rất ngạc nhiên và trả lời tôi là chưa.

Tôi thấy rất lạ, một người đàn ông giỏi giang như vậy sao đến bây giờ vẫn chưa cưới vợ chứ?

“Ngày hôm đó tớ đợi cậu ở sân bay, đợi rất lâu.”

Câu nói của cậu ấy khiến tôi đau lòng, rõ ràng là yêu thương nhau nhưng không thể đến được với nhau.

Tôi cười cười, nếu tôi đến thì bây giờ chúng tôi sẽ ra sao?

“Tớ từ sân bay đợi đến tận bây giờ.”

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, ánh mắt thắm thiết tình cảm ấy giống như cái bẫy khiến tôi không cách nào thoát ra được.






Bình Luận (0)
Comment