Giọt Tình

Chương 74



Người vừa mở cửa chính là Châu Vũ Dao.

Tôi ngượng ngùng rút khỏi tay Đường Kiêu, đúng rồi đây là địa phận của gia đình họ, tôi đến đây làm gì chứ?

Thật là não úng nước rồi mà, hôm qua lẽ ra tôi không nên khuất phục trước sự dâm tiện của Đường Kiêu và đồng ý với yêu cầu chết tiệt của anh ta.

“Vũ Dao, sao không mở cửa vậy, Kiêu dù sao cũng về rồi thì hãy để nó vào đi, cháu đừng giận nó nữa.”

Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác thì mẹ của Đường Kiêu đã bước đến kéo cửa ra, khi vừa thấy tôi ở phía sau Đường Kiêu thì khuôn mặt hiền từ của bà thoắt cái sầm xuống.

Bà nhìn tôi rồi quay qua nhìn khuôn mặt khinh thường của Đường Kiêu, lạnh lùng hỏi: “Đây chính là cái biện pháp mà con sẽ thực hiện sao?”

Khuôn mặt Đường Kiêu nở nụ cười bất cần: “Con dẫn bạn gái về nhà, lẽ nào mẹ thấy không vui sao?”


Nói rồi anh đẩy cánh cửa bằng gỗ đỏ trước mặt ra, tôi muốn bỏ về nhưng đã bị anh dắt vào, đôi tay anh năm chặt lấy tay tôi khiến tôi muốn rút ra cũng không được.

“Đường Kiêu, tôi muốn về nhà, anh thả tôi ra đi.”

Tôi dùng giọng nói cực nhỏ nói vào tai anh.

Anh giả ngốc: “Em yêu à, em đang nói gì vậy, đây không phải là nhà của chúng ta sao?”

Thật là điên rồ mà.

Tôi biết hôm nay tôi trốn không thoát rồi, phía sau là hai đôi mắt đang tràn đầy địch ý, tôi không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được sức nóng trong tròng mắt họ.

Bước vào phòng khách tôi mới phát hiện mặc dù bên ngoài nhìn vào thì chẳng khác với những căn biệt thự khác là mấy nhưng bên trong lại trang trí với phong cách hoàng gia châu Âu của thế kỷ trước, khắp nơi đều toát lên sự xa hoa và cổ điển.

Trong phòng khách còn có năm người phụ nữ ăn mặc giống nhau tâm ba bốn mươi tuổi, họ đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò.

Nhà anh còn có cả giúp việc sao.

Xem ra trước đây đọc nhiều truyện ngôn tình cũng không uổng công, nhà có tiền đều như thế cả, phú quý tráng lệ, còn có người giúp việc nữa, xem ra truyện ngôn tình không có gạt người.

Tôi cảm thấy mình giống như kẻ quê mùa bước vào Đại Quan Viên vậy, đứng †romg ngôi nhà mà có sự ngột ngạt vô hình, mặc dù xa hoa nhưng không thích hợp với tôi.

“Anh hai, anh về rồi sao!”

Tôi còn đang xuất thần thì đột nhiên một cái đầu chui ra từ chỗ cầu thang xoắn ốc trên lầu hai, dùng giọng nũng nịu nói chuyện với chúng tôi.

Anh… anh hai?


Tôi dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Đường Kiêu, anh ấy cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi mà lại còn có một em trai chắc chắn chưa quá mười tuổi nữa sao?

Trước đây sao chưa từng nghe anh nhắc đến vậy?

“Minh Hiên, mau xuống đây để anh hai xem mấy ngày nay có cao thêm không nào?”

Đường Kiêu vừa nói xong thì tên nhóc đó đã từ trên lầu “bịch bịch bịch bịch”

chạy xuống và sà vào trong lòng anh, nó bật tiếng cười khanh khách như tiếng chuông bạc.

“Ở nhà có nghe lời mẹ không nào?”

Khi Đường Kiêu ôm Minh Hiên thì ánh mắt anh đặc biệt dịu dàng, tôi rất ít khi thấy anh như vậy, xem ra anh rất thích con nít đó.

Tên nhóc đó bỏ đầu ra khỏi lòng anh: “Có chứ, mỗi ngày em đều nghe lời mẹ nhưng hai ngày nay tâm trạng mẹ không tốt nên bảo em đừng làm phiền mẹ.”

Đường Kiêu cười rồi chỉ về phía tôi: “Vậy sao, hôm nay anh có dẫn chị gái này về chơi với em đó.”

Tôi ư? Tôi ngơ ngác nhìn người bạn nhỏ, chỉ có thể nở một nụ cười đầy thiện ý ra.

“A Kiêu, con đừng để cô ấy đến gần Minh Hiên quá, cô ấy cũng không biết mình có phải là người mang bệnh không, Minh Hiên chỉ là đứa con nít, sức đề kháng yếu như vậy, sao có thể để cô ấy chơi với nó được chứ.”

Phía trên lầu lại xuất hiện một người phụ nữ đeo đầy trang sức, bà ta cũng giống như mẹ Đường Kiêu vậy, cũng chăm sóc da rất tốt. Tôi nhìn kỹ thì phát hiện bà ấy chính là người cùng Châu Vũ Dao xuất hiện tại căn hộ của tôi hôm đó.

Đường Kiêu nghe xong lời bà ấy thì cười lạnh lùng một cái: “Cháu giống như cô ấy, như lời cô nói thì đến Minh Hiên cũng không được đụng vào ư?”

Minh Hiên vừa nghe nói anh hai không đụng mình thì nhanh chóng rúc đầu vào lòng anh: “Con không chịu đâu, con muốn anh hai ấm, anh hai lâu lắm rồi không chơi với con.”

Lúc thằng bé nói câu này thì không quên hướng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía tôi, đôi mắt cũng đen lay láy, y như là phiên bản đáng yêu của Đường Kiêu vậy.


Bởi vì sự nghỉ kị của họ nên tôi đã kiềm lại sự kích động muốn sờ lên mái tóc đen tuyền của thằng bé.

“Kiêu, sao con lại nói như vậy với dì Cố chứ? Ba con đang bị kẹt xe nên phải một lúc nữa mới về tới nhà, con và Vũ Dao dẫn Minh Hiên lên lầu chơi đi, đồ ăn nhà bếp chuẩn bị sắp xong rồi.”

Châu Vũ Dao theo mẹ anh bước đến, lúc ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi thì có vài phần đắc ý.

Đường Kiêu không thèm đếm xỉa đến cô †a mà một tay ôm lấy Tiểu Minh Hiên, còn một tay thì kéo tôi chuẩn bị lên lầu.

“A Kiêu!”

Châu Vũ Dao cuống quýt kêu lớn phía sau: “Anh không thể đối xử với em như thết”

Anh quay đầu lại: “Anh đã nói rồi, chuyện hôn sự của chúng ta đã hủy rồi, trước đây anh bên em chẳng qua là nể mặt mẹ anh thôi nhưng anh phát hiện từ khi anh gặp chuyện thì đầu óc đã minh mẫn hơn hẳn, con người sống chẳng qua muốn vui vẻ, anh không thích em, dây dưa chỉ khiến anh không vui, em có hiểu không?”

Lời nói này xem ra hơi tuyệt tình, dù sao người ta cũng là tiểu thư khuê các, anh nói thế khác nào là người ta đang cố tình bám lấy anh.

Tôi chảy cả mồ hôi hột, anh ta làm vậy là rất nguy hiểm đó, đừng nói là cô ấy có thể thẹn quá hóa giận cho anh một bạt tai, chỉ riêng chuyện họ nghĩ tôi là kẻ chủ mưu thì cũng khiến cuộc sống sau này của tôi không dễ chịu rồi.

“Láo toét! Làm sao con có thể đối xử với vị hôn thê con như vậy hả?” Một giọng phẫn nộ vang lên khiến Đường Kiêu dừng bước.




Bình Luận (0)
Comment