Giữ Một Đêm, Giam Một Đời

Chương 3

Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Trước khi xuống xe, Cố Trạch Vũ khẽ hôn lên đầu Nhan Thanh, “Hai phút lập tức quay lại.”

Nhưng lần đợi này lại mất mấy tiếng đồng hồ!

Động cơ xe vẫn luôn nổ, máy điều hòa vẫn ấm, mùi xăng quanh quẩn ngay chóp mũi như có như không, trong dạ dày cũng bắt đầu bất ổn.

Nhan Thanh mở hé cửa xe, gió lạnh lùa vào khiến cô rùng mình, lập tức đau đầu như muốn nứt ra. Vì vậy, cô dứt khoát đẩy cửa bước xuống xe, đứng đằng trước bậc thềm, sau đó nhìn bên ngoài hội sở trang hoàng lộng lẫy thầm vận nội công… Tên Cố Trạch Vũ đúng là thuộc giống lừa, một khi ra ngoài thì không quay lại! Chắc bên trong toàn rượu ngon gái đẹp, da thịt trơn bóng thơm tho, khiến anh ta vui đến quên cả trời đất.

Đang muốn đi qua, liền trông thấy Cố Dã Lư (con lừa hoang họ Cố) bị một đám người vây quanh như sao vây quanh trăng sáng, đang chậm rãi băng qua đường lớn.

Trong lòng Nhan Thanh không muốn đụng độ với đám bạn cậu ấm của anh, sau khi ngẩn ra, phản ứng đầu tiên chính là vội vã quay lại xe. Chỉ tiếc có người mồm mép tép nhảy, không đợi cô hành động đã nhìn sang đây, cố ý lớn tiếng nói: “Ủa, đó không phải là Nhan Thanh sao?! Đến cùng Trach Vũ à? Sao lại không vào trong ngồi một lát?”

Ngay tức khắc dẫn đến một đám người ồn ào ghé mắt vây xem, tìm tòi nghiên cứu, hoài nghi, thích thú, kinh ngạc,… vô cùng kỳ lạ.

Nhan Thanh bị nhìn chòng chọc nên không được tự nhiên, cơ thể cứng đờ nhìn về phía người vừa lên tiếng, trong bụng cực kỳ giận dữ nhưng ngoài mặt lại tươi cười như gió xuân, “Cục trưởng Hàn, đã lâu không gặp!”

Trong đám bạn của Cố Trạch Vũ, chỉ có Hàn Ngọc Phong là biết rõ chút chuyện hư hỏng của hai người họ, hơn nữa rất hay phê bình. Hiện giờ trước mặt nhiều người như vậy lại hét gọi cô như bán cải trắng, một trăm hai mươi phần trăm là cố tình. Nhưng người ta là cục trưởng cục thuế vụ, nghe đâu tháng sau còn được thăng tới tỉnh, tùy tiện tìm một cái cớ là có thể bóp chết mấy công ty nhỏ của các cô. Đắc tội không nổi với quan to, thế nào đi chăng nữa cũng đành chịu đựng.

“Đúng là đã lâu không gặp!” Hàn Ngọc Phong gật đầu, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Cố Trạch Vũ thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đổi thành nụ cười nhe tám cái răng tiêu chuẩn.

Cố Trạch Vũ cảnh cáo Hàn Ngọc Phong xong, khi nhìn về phía Nhan Thanh thì ánh mắt từ lạnh băng bén nhọn trở thành dịu dàng như nước, anh nở nụ cười nhàn nhạt với cô, giọng nói trầm thấp du dương, “Bé Thanh… sốt ruột sao?”

Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người lại càng thêm nóng bỏng.

Giữa những ánh mắt nóng bỏng đó, Cố Trạch Vũ sải hai bước đi xuống bậc thềm, không xem ai ra gì mà ôm Nhan Thanh vào lòng, che kín lại, “Bên ngoài trời lạnh, sao không chờ ở trong xe.”

Bầu không khí xung quanh dường như ngưng trệ mất hai giây, rồi sau đó là tiếng ồn ào cười nói liên tục không ngừng…

Cố Trạch Vũ cười như cảnh xuân tươi đẹp, Nhan Thanh lại cảm thấy trong lòng bối rối buồn bực… Khiến quan hệ của hai người họ bị phơi bày ở đây, trước đám con ông cháu cha này cũng đủ nguy hiểm chết người rồi, bây giờ lại còn công khai ân ái, có cần thiết như vậy không. Nói không chừng mai kia vỡ lỡ ra sẽ có người nói cô là trèo cao câu rùa vàng. Đấy là còn dễ nghe, khó nghe hơn như mấy lời cô được cậu ấm bao nuôi cũng có thể truyền ra, là một trong số những bông hoa nổi tiếng bên ngoài mà cậu hai nhà họ Cố quyến luyến, không có gì hay để quan tâm nhưng sao cô lại phải lẫn vào trong đó! Da mặt cô đâu có dày như anh, có làm nổi áo chống đạn hay không!

Nhan Thanh căm giận giơ tay đẩy đẩy ngực anh ra, lại phát hiện Cố Trạch Vũ càng ôm chặt hơn. Đang muốn nhéo anh một cái, chợt nghe thấy một giọng nam trầm thổi nhẹ vào tai cô, dường như mang theo thỉnh cầu nũng nịu, “Bé Thanh à, trước mặt nhiều người như vậy, tốt xấu gì cũng cho anh chút thể diện được không? Anh cam đoan khi họ trở về sẽ giữ mồm giữ miệng mà.”

Cô đành vậy, không phản kháng nữa nhưng lại thấy không cam lòng, đành phải hậm hực quay đầu vào ngực anh, chuyển tầm mắt về hướng khác. Kế tiếp, ngay tại khoảnh khắc đó, dưới ánh đèn leo lét, một gương mặt vừa lạ vừa quen đập vào con ngươi trong veo.

Cơ thể Nhan Thanh run lên, trong đầu hỗn loạn, chỉ cảm thấy chỗ ngực đau nhói,… Mục Thành…

Nhan Thanh có một dự cảm, sau cái đêm thoáng trùng phùng đó, Mục Thành sẽ tìm đến cô. Nhưng mà không ngờ rằng, anh ta lại đến nhanh như vậy.

Dưới bậc thềm trước cửa công ty, anh ta chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn cô chăm chú, nụ cười vẫn ấm áp như thế, “Tiểu Thanh… Lâu rồi không gặp.”

Nhan Thanh giật mình sững sờ, sau đó nhìn anh ta giống như tắt tiếng, không có phản ứng gì.

Trên đường sá buổi hoàng hôn cuối thu, lá cây ngô đồng vàng rực, những chiếc xe thương vụ màu đen qua lại, còn có người đàn ông cao lớn đứng ngược chiều ánh sáng. Hết thảy đều đẹp đẽ khiến người ta sảng khoái, nhưng lại làm cho trong lòng Nhan Thanh dâng lên nỗi khổ sở.

Gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, chỉ tiếc là người ở trước mắt không còn là người vì để ăn một chén cháo cô thích liền đạp xe chở cô đi qua nửa vòng thành phố lúc trước.

“Mục Thành…” Sau một lúc lâu, rốt cuộc Nhan Thanh cũng tìm lại tiếng nói của chính mình, “Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Tạm dừng trong giây lát, giọng điệu của cô lại trở nên mỉa mai, “Hiện giờ tôi nên xưng hô thế nào với anh? Tổng giám đốc Mục? Bây giờ anh đúng là thần thông quảng đại nha, ngay cả người bình thường như tôi cũng có thể moi ra được với tốc độ như vậy!” Sau đó liền quay đi, không muốn nhìn anh ta thêm nữa.

Từ sau khi hai người hoàn toàn chia tay, cô liền thay đổi hết tất cả phương thức liên lạc, kể cả bạn bè chung của cả hai cũng không liên lạc nữa, thậm chí ngay cả tài khoản chơi game rất lâu của mỗi người cũng xóa bỏ.

Mục Thành nhìn sườn mặt lãnh đạm của cô, trong mắt lại hiện lên một chút ấm áp, “Tiểu Thanh, em biết không, mỗi lần lúc em rơi vào trạng thái phòng bị, lời nói sẽ biến hóa nhiều, hơn nữa tốc độ nói chuyện cũng nhanh gấp đôi bình thường.” Nói xong, anh ta mỉm cười vui vẻ, “Chẳng qua là cám ơn trời đất, anh còn tưởng em sẽ xem anh là không khí như buổi tối hôm trước vậy.”

Buổi tối hôm trước…

Thật ra chính cô cũng không dám tin, sao cô lại có khả năng tê liệt chính mình, nhìn anh ta như nhìn một người qua đường. Không sao cả là thật, hay là bởi vì Cố Trạch Vũ vẫn luôn ở bên cô…

Cố Trạch Vũ… Ánh mắt Nhan Thanh dần dần ngơ ngẩn, giống như bỗng nhiên muốn nhìn thấy anh ngay tức khắc.

“Tiểu Thanh?” Mục Thành khẽ gọi tâm tư cô quay lại, trong mắt chợt xẹt qua một tia u ám.

“Anh tìm tôi có chuyện sao?”

“Không có chuyện gì thì không thể ôn lại chuyện xưa sao?”

“Cái này không cần thiết.” Nhan Thanh nhếch môi, mỉm cười lễ phép mà xa cách, “Chuyện không vui, tôi không thích nhớ quá lâu.” Nói xong liền vòng qua anh ta, chậm rãi bước xuống bậc thang.

Tiếp đó, khi hai người lướt qua sát nhau, cô nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của anh ta vang lên bên tai, “Tiểu Thanh… rời khỏi Cố Trạch Vũ đi! Hắn không thích hợp với em!”

Nhan Thanh dừng bước, quay phắt lại, ánh mắt nhìn anh ta mang theo chút nham hiểm, “Anh ấy không thích hợp với tôi?! Vậy người thích hợp với tôi?! Là anh sao?”

“Tiểu Thanh, anh chỉ muốn tốt cho em.”

“Xin lỗi tôi không nhận nổi!”

“Hai người, trước giờ không cùng một thế giới.”

“Hai chúng tôi có cùng một thế giới hay không cũng không liên quan đến anh!”

“Tiểu Thanh, cho dù chúng ta đã chia tay, nhưng anh lúc nào cũng hy vọng em hạnh phúc! Địa vị bên ngoài của Cố Trạch Vũ, hơn nữa bối cảnh gia thế của hắn như vậy, hắn có thể có mấy phần thật lòng với em. Em và hắn bên nhau, chỉ không cẩn thận một chút sẽ mất hết danh dự!”

“Vậy sao?!” Trong mắt Nhan Thanh hiện lên một chút khinh thường, “Làm sao anh biết anh ấy không thật lòng với tôi?! Làm sao vậy Mục Thành? Anh có thể lấy cô chủ giàu sang để thăng quan tiến chức, chẳng lẽ tôi không thể sao?”

“Nhan Thanh!” Mục Thành gầm nhẹ, trong ánh mắt có sự tức giận ngấm ngầm, “Anh biết em hận anh! Nhưng anh không thể khoanh tay ngồi nhìn em chịu thiệt thòi, em có biết, Cố Trạch Vũ… hắn có vị hôn thê môn đăng hội đối rồi hay không?”
Bình Luận (0)
Comment