- Tuyệt... tuyệt quá!
Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô.
Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở đâu ra ư? Tất nhiên là máu của những con động vật mà cô âm thầm giết một cách dã man rồi đem chúng đi bán. Đó chính là một trong những sở thích quái gở của cô.
Bằng chiếc xe đạp sờn cũ, Linh đến trường. Đến nơi, cô vừa bước vào đã bị bọn học sinh nhìn thấy. Xung quanh, lũ con gái bàn tán liên hồi:
- Cái con Linh nổi tiếng là quái gở của trường hôm nay lại trang điểm ư? - Nữ sinh 1.
- Cái con đ* ấy mà dám trang điểm để quyến rũ đàn ông sao? Ngu xuẩn. - Nữ sinh 2.
- Nhìn mà thấy ghê! - Nữ sinh 3.
Linh nhếch mép nham hiểm nhìn bọn nữ sinh:
- Không biết ta có nên giết người không nhỉ?