Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 102

Đỗ Tiêu nghĩ, cảm giác không đau như trong tiểu thuyết hay miêu tả. Dù có đau thật, nhưng không đến nỗi như những câu văn màu mè kiểu “đau xé ruột” hay “đau như bị đâm thủng” mà các tác giả thường dùng.

 

Ban đầu quả thật có đau, nhất là khi Thạch Thiên bắt đầu chuyển động, nhưng cơn đau nhanh chóng dịu đi. Đỗ Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

 

Cơn đau tuy nhẹ nhưng chịu được, chỉ là khi kết hợp với cảm giác va chạm mãnh liệt thì lại khó chịu. Thật sự… không thoải mái cho lắm.

 

Hơn nữa những cảm xúc dễ chịu từ nụ hôn và v**t v* trước đó, đến lúc này lại chẳng còn. Đỗ Tiêu hơi thất vọng, cảm thấy không được như những gì cô tưởng tượng. Chẳng có mấy kh*** c*m, chỉ toàn đau đớn và khó chịu.

 

May là nhanh chóng kết thúc.

 

Dù ngày nay nhiều cô gái lần đầu không còn chảy máu, nhưng Đỗ Tiêu vẫn thế. Có lẽ do cô ít vận động. Nhiều cô gái không chảy máu là vì từ nhỏ đã tham gia nhiều hoạt động thể thao, vô tình làm rách màng trinh từ lâu.

 

Vốn dĩ đó chỉ là một cấu trúc sinh lý vô dụng, một giọt máu chẳng có ý nghĩa gì.

 

Nhưng đàn ông lại dễ xúc động vì thứ này.

 

Thạch Thiên cũng vậy, sau khi động đậy một lúc và nhìn thấy máu, anh xúc động đến không thể kiềm chế. Sau đó như người uống phải thuốc k*ch th*ch, làm Đỗ Tiêu hoảng hồn.

 

May mà nhanh chóng kết thúc. Chỉ là sắc mặt Thạch Thiên không được tự nhiên, biểu cảm có chút kỳ lạ.

 

Họ ôm nhau dịu dàng một lúc, rồi Thạch Thiên đi tắm trước. Sau đó đến lượt Đỗ Tiêu. Cô nhìn dòng máu đỏ nhạt uốn lượn chảy xuống rồi nhanh chóng tan biến dưới dòng nước. Đỗ Tiêu nghĩ, cuối cùng cũng vượt qua cột mốc này.

 

Từ giờ, cô đã trở thành một người phụ nữ thực sự.

 

Khi tắm xong bước ra, Thạch Thiên đã pha sẵn cho cô ly chocolate nóng, kéo cô ngồi vào lòng mình và đưa cho cô. Anh vẫn còn vẻ không thoải mái, hơi căng thẳng, đợi cô uống vài ngụm mới lo lắng hỏi: “Em còn đau không?”

 

Đỗ Tiêu đặt ly xuống, tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay anh, dựa vai anh nói nhỏ: “Còn một chút.”

 

Cô ôm chặt eo Thạch Thiên, còn anh thì ôm chặt vai cô. Hai người lặng lẽ ôm nhau, không ai nói gì.

 

Ba tháng yêu nhau, dù đã thân mật đến thế nhưng giờ phút này lại cảm thấy mọi thứ hoàn toàn khác. Một cảm giác khó tả.

 

Cuối cùng Đỗ Tiêu nhớ ra Thạch Thiên còn có việc phải làm, may là lúc này vẫn chưa quá muộn. Cô định đứng dậy: “Anh mau đi làm việc đi, đừng thức khuya quá.”

 

Thạch Thiên vẫn ôm chặt không buông: “Em định đi đâu?” “Em đi thay ga giường.” Đỗ Tiêu hơi đỏ mặt, “Ga bị bẩn rồi.” Dính máu thế này, không biết có giặt sạch được không nữa.

Thạch Thiên cứ ôm chặt cô, mè nheo không chịu buông. Đỗ Tiêu bật cười: “Làm gì vậy?”

 

Thạch Thiên thăm dò hỏi: “Làm thêm lần nữa nhé?” Sắc mặt Đỗ Tiêu biến đổi: “Còn đau mà!”

 

Thạch Thiên đành thất vọng, thả cô ra.

 

Thực ra không đau lắm đâu, cảm giác chỉ như đau kiểu bình thường thôi. Nhưng một cô gái vừa trải qua chuyện quan trọng như vậy, Đỗ Tiêu cho phép mình được nũng nịu một chút. Cô không muốn Thạch Thiên vội vàng đòi làm lại nên cố tình dọa anh.

 

Thạch Thiên quay lại viết code của mình, còn Đỗ Tiêu thay ga giường bẩn, dùng nước rửa qua rồi cho vào máy giặt, sau đó trải ga mới.

 

Trong lúc đó, Thạch Thiên nhiều lần ngẩng đầu nhìn cô, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trông anh như đang buồn rầu không vui. Cả buổi tối anh đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Đỗ Tiêu không hiểu anh buồn chuyện gì, hơi khó hiểu. Chẳng lẽ vì cô không cho anh “làm thêm lần nữa”? Nhưng hôm nay chắc chắn không được, dù không còn đau lắm nhưng vẫn còn cảm giác lạ. Dù sao cũng coi như bị “thương” mà, ít nhất cũng phải để cô nghỉ ngơi chứ.

 

Sau khi giặt xong ga giường, cô nói với Thạch Thiên: “Em ngủ trước nhé, anh đừng thức quá khuya.”

 

Rồi cô phớt lờ vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thạch Thiên, giả vờ không thấy biểu cảm của anh, về phòng ngủ.

 

Vừa trải qua lần đầu tiên, thật ra Đỗ Tiêu cũng chẳng ngủ được. Nằm trong chăn, cô nhắn tin cho Hoàng Thán: “Tớ cũng mất rồi.”

 

Hoàng Thán trả lời ngay lập tức: “Ôi! Chúc mừng!” rồi hỏi tiếp: “Thế nào?”

 

Đỗ Tiêu đáp: “Hơi đau. Bây giờ vẫn còn đau một chút.”

 

Hoàng Thán: “Có dùng biện pháp an toàn không?”

 

Khóe miệng Đỗ Tiêu cong lên: “Anh ấy chuẩn bị từ Tết đến giờ mới dùng đến.”

 

Hoàng Thán: “Ha ha ha ha ha ha ha đột nhiên thấy thương quá!”

 

Đỗ Tiêu cũng không nhịn được cười. Cô và Hoàng Thán tán gẫu những chuyện riêng tư chỉ có bạn thân mới nói với nhau.

 

Thạch Thiên tối nay thật sự không tập trung làm việc được.

 

Cuối cùng anh không nhịn được mở group chat, tag hai người bạn: “@Nhật Thiên Nhật Địa Đại Kim Cương @Phật Hệ Tiểu Ca Ca mau ra đây, gấp!”

 

Hai người kia đều đang online, lập tức xuất hiện. Phật Hệ Tiểu Ca Ca: “Gì thế?”

Nhật Thiên Nhật Địa Đại Kim Cương: “What are you làm gì thế?” Thạch Thiên: “Lần đầu của hai cậu mất bao lâu?”

Phật Hệ Tiểu Ca Ca: “Lần đầu gì?”

 

Nhật Thiên Nhật Địa Đại Kim Cương: “???” Thạch Thiên: “… Lần đầu với bạn gái.”

 

Đại Kim Cương / Tiểu Ca Ca: “…”

 

“Ồ! Sư phụ, cuối cùng anh cũng đã được ăn rồi? Trời ơi! Sư phụ không còn trong trắng nữa!” Đệ tử của Thạch Thiên hào hứng lên tiếng.

 

Hai người duy nhất trong nhóm có bạn gái và đời sống t*nh d*c cũng bừng tỉnh.

 

“Thì ra hỏi chuyện này à!” Nhật Thiên Nhật Địa Đại Kim Cương bình thản nói, “Của tớ không lâu lắm, cũng chỉ khoảng 4-5 tiếng thôi.”

 

Phật Hệ Tiểu Ca Ca: “… Tớ ba ngày ba đêm không ra khỏi phòng ngủ.”

 

“Haha.” Thạch Thiên cười lạnh đáp, “Tặng mỗi cậu một cái đầu khỉ, cho hai cậu lên tận trời xanh!”

 

Thứ năm đi làm, anh Tần và anh Ngô đã nhận ra có gì đó không ổn với Thạch Thiên. Thằng nhỏ này cả ngày mặt mày u ám, như thể ai nợ tiền nó không bằng, rõ ràng tâm trạng không tốt. Nhưng hỏi có chuyện gì, cậu ta chỉ nói “Không có gì”.

 

Cái mặt cau có thế kia, trông giống “không có gì” sao? Chẳng lẽ cãi nhau với Đỗ Tiêu?

Nhưng cũng không giống, chiều gọi điện cho Đỗ Tiêu giọng ngọt ngào thế cơ mà. Hơn nữa Đỗ Tiêu là cô gái tính tình dịu dàng, cảm giác là kiểu người mà người ta chẳng nỡ cãi nhau.

 

Chỉ có Thạch Thiên mới biết nỗi buồn trong lòng mình là gì.

 

Mặc dù về mặt lý thuyết, anh hiểu rất rõ đàn ông lần đầu tiên thường khá nhanh, nhưng hầu hết đàn ông trẻ đều thầm nghĩ mình sẽ là ngoại lệ đặc biệt. Nhất là như Thạch Thiên, từ nhỏ đã luyện võ, lại là vận động viên thể thao, một chàng trai trẻ khỏe mạnh.

 

Ai ngờ thực tế lại tát vào mặt không thương tiếc!

 

Khi thấy máu của Đỗ Tiêu, nghĩ đến cả hai đều là lần đầu tiên của nhau, anh cảm thấy không có gì đẹp đẽ hơn thế, xúc động quá… rồi “kết thúc” luôn. Đến giờ Thạch Thiên vẫn thấy mặt mình đau.

 

Đặc biệt là, anh rất lo về phản ứng của Đỗ Tiêu. Anh cảm thấy cô có vẻ không vui lắm, tuy cô không thể hiện rõ ràng, nhưng Thạch Thiên luôn cảm thấy mình có lẽ đã làm cô thất vọng.

 

Trong lòng anh day dứt không yên, muốn nói với cô rằng “Đàn ông lần đầu đều thế cả”, nhưng lại thấy nói vậy chẳng khác nào thừa nhận mình “nhanh” sao? Anh không đủ mặt dày để nói ra.

 

Cả ngày thứ năm, Thạch Thiên đều trong trạng thái hoảng hốt, không tập trung. Tiến độ công việc hôm nay cũng chậm, anh Tần nổi giận, cầm bút lông hung hăng gạch một đường trên bảng tiến độ: “Hôm nay không đuổi kịp đến đây, đừng ai nghĩ đến chuyện ngủ!”

 

Thường ngày Thạch Thiên không sợ, nhưng hôm nay thật sự không biết phải giải thích thế nào. Anh là sếp lớn, là người dẫn đầu. Anh Tần đã nói những lời cứng rắn như vậy, anh càng không thể nhụt chí, đành cắn răng gọi điện cho Đỗ Tiêu: “Hôm nay em đừng đợi anh…”

 

Mãi đến khi về nhà đã là một giờ sáng.

 

Mặc dù Thạch Thiên làm việc ở nhà vẫn có hiệu suất cao, nhưng anh phải thừa nhận, như hôm nay, khi cả văn phòng thức trắng, cả team cùng làm việc với đôi mắt đỏ ngầu, hiệu suất thực sự cao hơn nhiều.

 

Chủ yếu là bầu không khí ấy thật sự tạo động lực. Có lúc mệt đến không chịu nổi, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, nhưng quay sang nhìn người bên cạnh, lại có thêm sức để tiếp tục.

 

Có đồng đội thật tốt.

 

Tuy vui vẻ làm việc cùng đồng nghiệp, nhưng khi về đến nhà thì Đỗ Tiêu đã ngủ. Hôm nay Thạch Thiên về muộn, nên cô không đến chỗ anh mà về thẳng nhà mình.

 

Thạch Thiên về đến nhà, chỉ có con chó cưng Nguyên Bảo ở nhà chờ anh. Mệt đến nỗi chưa kịp tắm rửa hay đánh răng, anh đổ người xuống giường.

 

Rõ ràng mới thay ga giường tối qua, vậy mà Thạch Thiên vẫn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của Đỗ Tiêu. Nhắm mắt lại, anh nhớ về đêm qua, hình ảnh Đỗ Tiêu nằm nơi đây, làn da trắng ngần như hoa nhài đang nở rộ, khiến cơ thể anh bất giác nóng ran.

 

Cả ngày nay anh phải kìm nén không dám nghĩ đến, sợ rằng cơ thể sẽ có phản ứng khiến đồng nghiệp chê cười. Giờ đây ở không gian riêng tư, những suy nghĩ bắt đầu lan man. Anh có chìa khóa nhà Đỗ Tiêu mà!

Nhưng liếc nhìn đồng hồ treo tường… Thạch Thiên thở dài, vùi mặt vào gối, thôi đành vậy.

 

Nhớ lại đêm qua, đó là lần đầu tiên của anh. Dù đã nghiên cứu kỹ lưỡng các “chiêu thức”, nhưng thực tế vẫn còn vụng về. Hôm qua chỉ dùng được một tư thế cơ bản, phí hoài công sức nghiên cứu bảy bảy bốn mươi chín chiêu thức.

 

Lần sau! Thạch Thiên thầm nguyện, nhất định phải “hòa” lại một ván! Không thể để Đỗ Tiêu nghĩ anh là tay mơ được!

 

Lần sau này, Thạch Thiên đã định sẵn là thứ Sáu! Đúng rồi, ngày mai, à không, là hôm nay!

 

Nhưng thứ Sáu, Thạch Thiên vẫn phải tăng ca. Sếp Tần với vẻ mặt quyết tâm, khiến anh không thể mở miệng xin về nhà làm việc.

 

Anh gọi điện cho Đỗ Tiêu, giọng ngọt ngào: “Hôm nay em qua nhà anh ngủ nhé, hôm qua cả ngày không gặp, hôm nay không gặp nữa thì lại thêm một ngày xa cách…” Giọng anh đầy vẻ ai oán.

 

Nghe vậy, Đỗ Tiêu không nhịn được cười, dĩ nhiên ngọt ngào đồng ý.

 

Vương Tử Đồng bưng cốc nước quay lại nhìn cô: “Mấy hôm nay cậu sao vậy? Cứ nhận điện thoại là cười ngớ ngẩn, có chuyện gì vui thế?”

 

Dĩ nhiên là vui rồi! Có một người, chỉ cần ở bên cạnh họ, không cần làm gì cả, cũng thấy hạnh phúc đến không thể tả. Cả cuộc sống như được rắc đường ngọt ngào, làm sao mà không vui cho được?

 

Đỗ Tiêu cười rạng rỡ như vừa ăn kẹo: “Tớ đang nói chuyện với bạn trai đấy.”

 

“Chỉ là nói chuyện điện thoại thôi mà”, Vương Tử Đồng ngước nhìn trời ngán ngẩm: “Haiz, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt…”

 

Đỗ Tiêu tan ca đi thẳng đến nhà Thạch Thiên. Tuy anh chưa về nhưng có Nguyên Bảo làm bạn. Cô còn tranh thủ tắm cho nó một cái.

 

Thạch Thiên vẫn chưa về, chỉ gửi vài tin nhắn voice qua WeChat cho cô, nói công việc chưa xong, sẽ về trễ hơn một chút.

 

Đỗ Tiêu đợi đến khuya, buồn ngủ quá không chịu nổi nên đành ngủ trước.

 

Không biết ngủ được bao lâu, cô chợt tỉnh giấc vì có người đè lên người. Đôi môi quen thuộc, bàn tay quen thuộc, hơi thở quen thuộc. Làn da tr*n tr**, còn vương hơi ẩm, rõ ràng vừa tắm xong.

 

Thạch Thiên nồng nhiệt cuồng dại, phát hiện cô tỉnh liền gọi khẽ “Tiêu Tiêu”, ngón tay khéo léo cởi bỏ áo ngủ của cô.

 

Thực ra Đỗ Tiêu rất mệt, nhưng sự nhiệt tình của Thạch Thiên khiến người ta không thể từ chối. Cô mơ màng ôm lấy anh, thuận theo không chống cự.

 

Dù sao cũng chỉ một lúc thôi, cô nghĩ, chút nữa là xong. Nghĩ vậy, Đỗ Tiêu đã tự đào hố chôn mình…

Sáng thứ Bảy, chuông báo thức reo vang.

 

Chuông báo thức thứ Bảy này của Đỗ Tiêu được cài đặt lặp lại hàng tuần, cứ thứ Bảy là đến giờ này. Cô khó nhọc mở mắt, thò tay ra khỏi chăn mò mẫm tắt chuông.

 

Cô nhớ ra phải dậy, còn phải về thăm bố mẹ nữa. Nhưng mà… Đỗ Tiêu thất bại trong việc rời giường…

Cuối cùng cô cũng mò được điện thoại, cố gắng mở mắt nhắn WeChat cho Đỗ Cẩm, nói sáng nay có việc, chiều mới về nhà được. Rồi ném điện thoại đi, lùi lại vào trong chăn ấm.

 

Thạch Thiên mơ màng với tay qua, áp sát thân thể, vòng tay siết chặt, ôm cô vào lòng.

 

Anh cũng mệt lả. May là đang mùa đông, trời sáng muộn, chứ nếu là mùa hè, với màn “trình diễn” tối qua của anh, có lẽ đã nháo đến tận sáng

 

Mọi tư thế muốn thử đều đã thử, khí thế hào hùng cũng đã thể hiện. Đến khi kết thúc, tóc mai Đỗ Tiêu ướt đẫm mồ hôi, giọng khàn đặc, cả người như muốn tan chảy. Cả hai thậm chí chưa kịp tắm, cứ thế ôm nhau ngủ thiếp đi.

 

Cuối cùng khi Đỗ Tiêu ngủ đủ thì Thạch Thiên cũng tỉnh. Cô vừa định cử động đã bị cánh tay rắn chắc của anh kéo trở lại.

 

Cơ thể chàng trai trẻ sau giấc ngủ căng tràn sinh lực như cây cung đã giương sẵn, h*m m**n bị kìm nén hơn hai mươi năm giờ mới được giải phóng, không có điểm dừng.

 

Dù những năm gần đây Bắc Kinh chú trọng tiết kiệm năng lượng, nhưng máy sưởi mùa đông vẫn duy trì nhiệt độ phòng ở 25-26 độ. Mồ hôi Thạch Thiên tuôn như mưa, hai thân thể trơn trượt. Không khí trong phòng ngập tràn hơi thở ** *n nồng nàn, lâu lắm không tan.

 

Tuy là thứ Bảy, nhưng ở giai đoạn lập nghiệp làm gì có ngày nghỉ cuối tuần. Buổi sáng Thạch Thiên lấy cớ “không khỏe” để qua mắt lão Tần, chiều phải vội vàng chạy đến Tây Tam Kỳ.

 

Đỗ Tiêu gọi xe về nhà, lúc xuống xe chân mềm nhũn, cảm giác đau nhức từ đùi lan tỏa đến tận lưng.

 

Cô mặc áo len cổ cao che đi những dấu vết Thạch Thiên để lại, cố gắng lấy tinh thần đi vào khu chung cư. Vừa vào đã thấy xe cảnh sát và xe cứu hỏa đậu trong sân, khiến cô giật mình.

 

Ngước nhìn lên, không thấy khói lửa từ tòa nhà nào, nhưng dưới tòa số 4 tụ tập khá đông người. Cô đi đến gần, thấy mẹ và chị Mã trong đám đông. Cô chen vào hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

 

“Con về rồi à.” Mẹ Đỗ chào con gái, mắt vẫn dõi theo mái nhà tòa số 4, lo lắng nói, “Có người định nhảy lầu.”

 

Đỗ Tiêu nheo mắt nhìn lên, mới thấy bóng người trên sân thượng.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment