Thạch Thiên nhận được cuộc gọi từ Đỗ Tiêu:
“Anh khi nào về nhà? Có về kịp ăn cơm tối không?”
Giọng Đỗ Tiêu tràn đầy phấn khởi, nghe là biết tâm trạng đang rất tốt. Thạch Thiên không nhịn được cười hỏi:
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Có tin vui!” Đỗ Tiêu hớn hở đáp, “Em muốn đợi anh về rồi mới nói. Anh có thể về ăn cơm tối không?”
“Phu nhân đã lên tiếng, làm sao dám không tuân lệnh! Được rồi, anh mang việc về nhà làm vậy.” Thạch Thiên trêu.
“Mua~ Yêu anh!” Đỗ Tiêu cúp máy với giọng điệu nhẹ nhàng.
Ủa, có chuyện gì nhỉ? Có vẻ là tin vui thật rồi? Thạch Thiên thầm nghĩ, buồn cười.
Tối đó về đến nhà, anh thấy Đỗ Tiêu đang bận rộn trong bếp.
Nghe tiếng cửa mở, Đỗ Tiêu cầm muôi chạy ra, tay còn lại ôm chầm lấy Thạch Thiên.
“Wow, hôm nay được đãi ngộ tốt vậy? Rốt cuộc là chuyện vui gì thế?” Thạch Thiên vừa buồn cười vừa tò mò hỏi.
Đỗ Tiêu vốn định giấu giấu một chút, nhưng vừa thấy Thạch Thiên là không nhịn được nữa. Cô vui phát điên hôm nay, chỉ muốn chia sẻ niềm vui với anh ngay lập tức.
“Em được thăng chức!” Đôi mắt Đỗ Tiêu sáng long lanh, tràn ngập vui sướng, “Em được thăng chức!”
Cái vẻ mặt “xin khen ngợi” kìa!
Thạch Thiên bật cười, cúi xuống hôn cô: “Giỏi quá!”
Đỗ Tiêu cảm thấy, dù Thạch Thiên có cưng chiều cô thế nào, mua cho cô bao nhiêu thứ, cũng không bằng câu “Giỏi quá” này mang lại niềm vui sướng và thỏa mãn cho cô.
Một câu khen ngợi “Giỏi quá” của Thạch Thiên thật sự có thể làm cô vui từ đầu đến chân!
“Đồ ăn đồ ăn!” Cô vẫy vẫy cái muôi rồi chạy vào bếp, “Khét rồi!”
Thạch Thiên mỉm cười nhìn cô, có thể cảm nhận được cả căn nhà như đang tràn ngập niềm vui của cô. Hạnh phúc đến thế sao?
“Chị Tào Vân lương tháng được 16 triệu, em thâm niên không bằng chị ấy nên theo tiêu chuẩn của HR, em được 11 triệu.” Trong lúc ăn cơm, Đỗ Tiêu líu lo kể, “Nhưng sau này tốc độ tăng lương sẽ cao hơn trước vì chức vụ cao hơn.”
So với Hoàng Thán thì lương của cô vẫn thấp hơn, và có lẽ sẽ ở vị trí này khá lâu, không gian phát triển nghề nghiệp có thể vẫn kém Hoàng
Thán. Nhưng Đỗ Tiêu đã rất hài lòng rồi. Sương mù che khuất con đường phía trước đã tan biến, trần kính vây hãm cô đã vỡ.
Đôi cánh của cô có lẽ không mạnh mẽ như người khác, không thể bay cao trên bầu trời như Thạch Thiên. Nhưng như thế này, phá vỡ được hiện trạng giam cầm, để cô có thể bay cao hơn một chút, nhìn thấy bầu trời xanh, nhìn thấy mây trắng, được cùng Thạch Thiên hít thở chung bầu không khí thơm ngát trên cùng một bầu trời, cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Thạch Thiên chú ý điểm khác với Đỗ Tiêu. Anh hỏi trước: “Sau này sẽ bận hơn không? Sẽ tăng ca nhiều hơn không?”
“Chắc không đâu.” Đỗ Tiêu đáp, “Em giờ chỉ lo lắng mấy người trong phòng thôi… Có hai ba người làm lâu hơn em đấy, em sợ họ không nghe em ấy. Tào Vân thì ai cũng nghe chị ấy, em không biết đổi thành em, họ sẽ có thái độ thế nào…”
“Em yên tâm.” Thạch Thiên gắp thức ăn cho cô, “Chị Chương sẽ không không cân nhắc mấy cái đó đâu, nhưng chị ấy đề bạt em lên, chứng tỏ chị ấy thấy em xứng đáng hơn những người khác. Nếu có việc gì em không biết xử lý thế nào, em có thể hỏi chị ấy, hoặc hỏi chị Tào. Người chăm chỉ học hỏi và làm việc, sếp nào cũng thích. Anh thấy hai người họ đều rất quý em, chắc chắn sẽ chỉ bảo em. Dĩ nhiên em cũng không thể cứ dựa vào họ mãi. Công việc thực ra cũng chỉ có mấy kiểu vậy thôi, em xử lý qua vài lần, tự mình chịu khó một chút, dần dần sẽ nắm được. Sếp sẽ cho em thời gian để trưởng thành, nhưng em phải cho sếp thấy được là em đang không ngừng tiến bộ, và có thể đạt được trình độ họ kỳ vọng trong thời gian họ kỳ vọng.”
Đỗ Tiêu bưng bát, cơm cũng không thiết ăn, chăm chú nghe Thạch Thiên chỉ bảo, liên tục gật đầu: “Vâng vâng!”
Sáng hôm sau, Đỗ Tiêu nhận được thông báo từ HR xác nhận chức vụ, lương và thông báo phân công phòng ban.
Các đồng nghiệp đều thấy thông báo, lần lượt đến chúc mừng cô. Mọi người đối xử với cô rất tốt, khiến cô thở phào nhẹ nhõm và hứa sẽ mời mọi người đi ăn trưa.
Trải qua một đêm lắng lại, tâm trạng Vương Tử Đồng dường như cũng đã ổn định hơn nhiều, cũng đến chúc mừng cô, điều này khiến Đỗ Tiêu càng thêm nhẹ nhõm.
Thực ra phải hai ba ngày sau Vương Tử Đồng mới thật sự buông được cảm xúc. Cô ấy đến tâm sự với Đỗ Tiêu: “Thật sự cảm thấy… đôi khi trong đời, thời cơ không đúng.”
Năng lực làm việc của Vương Tử Đồng không hề kém Đỗ Tiêu, kỹ năng xử thế chắc chắn còn cao hơn Đỗ Tiêu. Nhưng hiện tại cô ấy đang bị vướng bận với việc trang hoàng nhà cửa và chuẩn bị cưới, ngay cả công việc thường ngày cũng bị ảnh hưởng, thường xuyên phải đẩy việc cho Đỗ Tiêu. Với tình hình hiện tại của cô ấy, dù Chương Hoan có đề bạt cô ất lên, người khác cũng khó mà phục. Ai từng thấy sếp mới nhận chức ngày nào cũng về sớm đâu.
Quan trọng hơn, Chương Hoan thẳng thắn hỏi về kế hoạch sinh con của cô ấy.
“Em đã nói chuyện với Trương Tân rồi, trong vòng một năm sẽ tính chuyện có con.” Vương Tử Đồng thở dài, “Trễ hơn nữa sẽ không tốt cho cả em và con, tuổi tác cũng đến lúc rồi.”
Câu “gấp gáp” của Chương Hoan thật sự nói trúng tim đen Vương Tử Đồng, Chương Hoan đã tính đến tất cả những điều này.
Chuyện sinh nở này, thật sự ảnh hưởng quá lớn đến phụ nữ trên con đường sự nghiệp.
Hôm sau Chương Hoan cùng ăn trưa với hai người họ, kể về tình hình của Tào Vân.
“Cô ấy đã quyết tâm làm mẹ toàn thời gian.” Chị nói, hơi ngậm ngùi. Tào Vân làm dưới quyền chị cũng đã nhiều năm, chị cũng đã chứng kiến Tào Vân từ cô gái nhỏ trở thành người vợ, người con dâu.
Vương Tử Đồng rất ngưỡng mộ Tào Vân: “Em mà có điều kiện như chị ấy thì em đã nghỉ việc từ lâu rồi, ở nhà thoải mái dễ chịu, chị ấy cũng đâu thiếu tiền tiêu.”
Chương Hoan nói: “Đừng nói vậy, bản thân Tào Vân không hề nghĩ thế đâu. Cô ấy chủ yếu là vì vấn đề sức khỏe, cần phải ở nhà dưỡng thai. Sau đó là do mẹ chồng cô ấy, cứ gây chuyện, lúc nào cũng có ý kiến. Tào Vân phải cương quyết, nói sẽ tự mình nuôi con, không cần bà ấy, mới đẩy được bà ấy ra ngoài.”
Vương Tử Đồng nói: “Chị ấy chỉ đang tự trói buộc mình thôi, làm nội trợ toàn thời gian có gì không tốt đâu.”
“Có người họ thích đi làm mà.” Đỗ Tiêu nói, “Mỗi người mỗi khác, em cảm thấy thực ra Tào Vân vẫn muốn làm phụ nữ có sự nghiệp.”
Chương Hoan hiếm khi thể hiện cảm xúc tiêu cực, cũng không nhịn được thở dài.
“Phụ nữ trên con đường sự nghiệp thật khó khăn.” Chị nói, “Chị có một người bạn, hai năm trước đổi sang công ty mới, trong lĩnh vực của họ vốn đã ít phụ nữ, nhiều công ty còn không nhận nữ luôn. Bạn chị rất muốn tuyển thêm vài nữ nhân viên, muốn nâng đỡ chị em phụ nữ trong ngành. Sếp của bạn ấy cũng rất cởi mở, đồng ý. Kết quả sao, tuyển được các cô vào công ty, người này đến người kia lần lượt kết hôn mang thai, cuối cùng sếp lên tiếng, sau này không tuyển nữ nữa. Tức chết bạn chị luôn!”
“Bạn chị cũng thế, theo chủ nghĩa độc thân, bạn ấy tức giận chửi um lên, nói mấy con sâu làm rầu nồi canh làm liên lụy chị em. Chị nghĩ, phụ nữ đi làm, những người đã kết hôn, đến tuổi rồi, không sinh có được không? Như Tào Vân này, cũng cố gắng được ba bốn năm, nhưng đến tuổi rồi, cần phải sinh con. Không sinh thì gia đình chịu ảnh hưởng, bị chồng và bố mẹ chồng chỉ trích, gây áp lực. Sinh thì công việc bị ảnh hưởng, bị công ty và sếp oán trách, còn bị chính chị em phụ nữ mắng là làm liên lụy đồng nghiệp nữ.”
“Còn như chị đây không kết hôn, chị thấy mình ổn. Nhưng mấy thằng đàn ông độc thân trong công ty sau lưng nói chị thế nào, đừng tưởng chị không biết.” Chị cười lạnh.
Đỗ Tiêu và Vương Tử Đồng vội nói: “Đừng để ý đến bọn họ, mấy thằng đàn ông độc thân đó ghê tởm nhất!”
Chương Hoan thở dài: “Chị luôn nghĩ rằng, con đường phát triển sự nghiệp của phụ nữ phải đối mặt với quá nhiều rào cản. Chúng ta gặp phải những khó khăn và định kiến ngầm, thực sự nhiều hơn nam giới rất nhiều. Chị có vài người bạn cùng chí hướng, không có gì ngạc nhiên khi tất cả đều độc thân. Sự nghiệp của họ đều đỉnh của chóp, nhưng đến chuyện tình cảm thì lại bế tắc. Để có được thành công như hiện tại, họ phải đánh đổi rất nhiều thời gian và tâm huyết. Một người bạn của chị ngày nào cũng phải bay, di chuyển qua lại giữa các thành phố lớn. Cô ấy lấy đâu ra thời gian để yêu đương, kết hôn, sinh con? Căn bản không thể sắp xếp được thời gian cho những việc đó.”
Đỗ Tiêu khẽ cảm thán: “Bởi vì các chị đều là những người phụ nữ có năng lực.” Thực ra Đỗ Tiêu rất ngưỡng mộ những người phụ nữ như Chương Hoan, nhưng cô cũng hiểu rằng, cả đời này cô không thể trở thành một Chương Hoan.
“Chị chợt nhớ ra, Tiêu Tiêu này, chị dâu em bây giờ thế nào rồi?” Chương Hoan hỏi.
Đỗ Tiêu trả lời vắn tắt.
Chương Hoan nói tiếp: “Để chị nói thật một câu, chị rất ngưỡng mộ người như chị dâu em. Không nói gì khác, em xem Tào Vân đi, cái gì cũng tốt, chỉ có điều không xử lý tốt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Nếu cô ấy có thể giải quyết tốt chuyện gia đình, dù có nghỉ một thời gian, đợi sinh xong thuê người giúp việc trông con là được, đâu đến nỗi phải bỏ việc. Dĩ nhiên, với điều kiện của Tào Vân thì không sợ thất nghiệp, cô ấy có đủ tự tin đó. Chị chỉ thấy tiếc. Con đường cô ấy chọn bây giờ, không phải do cô ấy tự nguyện muốn như vậy.”
Vương Tử Đồng chen vào: “Chị ấy còn khá hơn em nhiều. Như em không có điều kiện, muốn nghỉ việc cũng không dám, chỉ có thể cố gắng làm việc, lo tiền sữa cho con, còn phải để dành tiền thuê người giúp việc. Không thì sau này nếu để mẹ chồng trông con, lại thêm một đống rắc rối.”
“Nên chị thật sự muốn nói với các em, đừng học chị, cách sống của chị chỉ phù hợp với số ít phụ nữ sẵn sàng hy sinh hôn nhân vì sự nghiệp. Với những em như các em, cần phải kết hôn, cần phải sinh con, chị thực sự khuyên các em nên học hỏi chị dâu của Tiêu Tiêu.” Chương Hoan nói, “Sự nghiệp, hôn nhân, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cô ấy gánh vác hết, chinh phục tất cả, nhìn thì dễ dàng nhưng chắc chắn cô ấy đã phải nỗ lực vất vả không tưởng. Đỗ Tiêu, em nói có đúng không?”
Đỗ Tiêu ngẩn người một lúc, rồi chậm rãi gật đầu, khẳng định: “Vâng, đúng vậy.”
Ăn xong, họ đi bộ về văn phòng, Vương Tử Đồng khoanh tay sau lưng, vươn vai than thở: “Haiz, cuộc đời này, thời điểm không đúng thật…”
Cơ hội thăng chức đến mà cô ấy lại bỏ lỡ, tuy đã chấp nhận thực tại nhưng vẫn không khỏi tiếc nuối.
Trái ngược với tâm trạng của Vương Tử Đồng là Đỗ Tiêu.
Cuộc đời trước đây của cô như đi trong sương mù, giờ đây cuối cùng đã tìm được lối đi đúng đắn.
Cha mẹ Thạch Thiên vài ngày nữa sẽ đến Bắc Kinh gặp ba mẹ cô, hai bên gia đình sẽ ngồi lại, bàn chuyện hôn sự của cô và Thạch Thiên.
Bất chợt, cuộc đời cô như bước nhanh về phía trước, quả thật là song hỷ lâm môn.
------oOo------