Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 108

Khi về đến nhà, Đỗ Cẩm liền kể lại tình hình buổi gặp mặt và suy nghĩ của mình cho bố mẹ nghe.

 

Bố mẹ Đỗ vừa mừng vừa lo. Nhưng nói chung, niềm vui vẫn nhiều hơn nỗi lo. Con gái tìm được đối tượng kết hôn, hoàn cảnh gia đình còn tốt hơn những gì họ mong đợi, nghe thế nào cũng đều là chuyện tốt.

 

Họ đặt bàn ở nhà hàng Đón Gió gần khách sạn nơi gia đình Thạch nghỉ chân. Nhà họ Đỗ gửi bé Bân Bân ở nhà cho chị Mã trông nom, cả nhà năm người tranh thủ thời gian đến nhà hàng trước. Bên kia Thạch Thiên cũng sắp xếp công việc để đến đúng giờ.

 

Hai bên gặp nhau, không khí vô cùng nhiệt tình.

 

Bố Thạch và bố Đỗ đều mặc vest chỉnh tề như thể họ mới là chú rể vậy. Mẹ Đỗ cũng ăn mặc trang nhã, nhưng ngay lập tức bị khí chất của mẹ Thạch lấn át.

 

Mẹ Đỗ có vẻ ngoài đoan trang, khí chất dịu dàng, là kiểu phụ nữ trung niên bình thường ở Bắc Kinh, hơn nữa còn là dạng có trình độ văn hóa. Ngược lại, mẹ Thạch thì… đúng kiểu phu nhân thượng lưu.

 

Bố Thạch ăn mặc rất có nghiên cứu, tay đeo nhẫn ngọc, cổ tay đeo đồng hồ. Nhưng đàn ông cũng chỉ có vài món đồ như thế. Còn mẹ Thạch thì từ đầu đến chân toát lên vẻ quý phái của một phu nhân thực thụ.

 

Nhìn bà ấy, vợ chồng nhà họ Đỗ càng thấy nhận xét của Đỗ Cẩm là chính xác. Mẹ Thạch vốn chưa đến 50 tuổi, trông còn trẻ hơn tuổi thật. Phụ nữ được chăm sóc kỹ lưỡng tinh tế như vậy đều là nhờ có tiền nuôi dưỡng.

 

Không khí hiện trường có thể nói là vô cùng thân thiện thậm chí nồng nhiệt. Cả hai nhà đều không vội vàng đi vào chủ đề chính, mà âm thầm quan sát đối phương trong lúc trò chuyện xã giao. Nhà họ Đỗ bốn người tám mắt, nhà họ Thạch hai người bốn mắt, cùng đánh giá lẫn nhau.

Trong cả buổi chỉ có hai người ngốc nghếch cứ vui vẻ suốt, đó là Thạch Thiên và Đỗ Tiêu.

 

Dù Thạch Thiên có năng lực công việc rất mạnh mẽ, nhưng đối mặt với chuyện trọng đại của đời người như thế này, có thể thấy rõ anh thiếu kinh nghiệm. Đỗ Tiêu thì càng không cần phải nói.

 

Cả hai đều cảm thấy không khí rất tốt.

 

Ban đầu hai nhà đều khá khách sáo, lịch sự, nhưng sau vài tuần rượu, mọi người dần thoải mái hơn và đề tài cũng rộng mở hơn.

 

Bên này, bố Thạch và bố Đỗ đang bàn luận sôi nổi: “Tôi không trồng bạch đàn đâu! Cái đó vô đạo đức quá! Mấy người đó chỉ nghĩ đến tiền trước mắt, không nghĩ đến thế hệ sau! Đó là tạo nghiệp!”

 

Bên kia, mẹ Thạch cười tươi nói với mẹ Đỗ: “Ôi, nhìn con trai con dâu nhà chị kìa, vừa gặp đã biết toàn là những đứa trẻ ngoan. Nhìn Tiêu Tiêu nhà chị này, ngoan ngoãn thế, nếu tôi có được một đứa con gái như vậy, nằm mơ cũng cười được! Tôi thật sự vừa gặp đã thích con bé rồi!”

 

Trong khi bố Đỗ và Đỗ Cẩm còn có thể uống thêm vài ly, trò chuyện về khí hậu và môi trường sinh thái ở Quảng Tây, thì mẹ Đỗ thực sự không quen với kiểu khen ngợi trực tiếp thế này. Bà vốn văn hóa, hơi khó đỡ. May mà có Vu Lệ Thanh bên cạnh.

 

“Dì mới đáng khen ấy. Tiểu Thạch giỏi giang thật, tự mình gây dựng sự nghiệp.” Chị ấy cười nói, “Còn làn da của dì nữa, bảo dưỡng thế nào mà trẻ quá, trông dì với Tiểu Thạch như chị em ấy.”

 

Mẹ Thạch khen đến đâu, cô ấy đáp lại đến đó, ngang sức ngang tài.

 

Bữa cơm này vừa là tiếp đón vừa là làm quen. Hai nhà xoa tay vào việc, trước khi bàn chuyện chính thì quan sát tình hình đối phương. Một bữa ăn kết thúc, trong lòng ai cũng đại khái hiểu rõ.

 

Khi tiệc tàn, bố Thạch nắm tay bố Đỗ, thâm tình nói: “Anh à, hôm nay chúng ta làm quen trước, ngày mai mình lại uống một bữa nữa, định đoạt chuyện của hai đứa nhỏ!”

 

Bố Đỗ thẳng thắn đồng ý.

 

Sau đó cả đám tiễn hai người nhà họ Thạch về khách sạn, trước cửa khách sạn lại hàn huyên một hồi, lại từ biệt một hồi, mới thực sự chia tay.

 

Bố mẹ Thạch đuổi Thạch Thiên về, hai vợ chồng già nói chuyện riêng.

 

“Tiêu Tiêu thật là đứa trẻ tốt, Thạch Thiên nhà mình có mắt nhìn người thật đấy.” Mẹ Thạch không ngớt lời khen Đỗ Tiêu.

 

Tuy những lời bà khen ngợi Đỗ Tiêu với mẹ Đỗ có hơi phóng đại, nhưng quả thật là lời thật lòng. Trước đây bà sắp xếp cho Thạch Thiên những cô gái đều là kiểu khuôn phép văn nhã, nhưng Thạch Thiên không ưng. Bà còn luôn lo lắng Thạch Thiên một mình lên Bắc Kinh sẽ bị mấy con yêu tinh mê hoặc, ai ngờ thằng con bướng bỉnh này tự tìm được một cô gái, đúng là như theo tiêu chuẩn của bà mà chọn người. Làm sao mẹ Thạch có thể không hài lòng cho được!

 

Bố Thạch cũng rất hài lòng: “Đúng là gia đình có nền nếp. Hai vợ chồng đều là giáo viên, tâm tính đơn giản. Thế này tốt, về sau đỡ phiền phức.”

 

“Anh Tiêu Tiêu cũng là chàng trai không tồi, còn chị dâu Tiêu Tiêu trông cũng rất khéo léo.” Mẹ Thạch nhận xét.

 

Bên này Đỗ Cẩm đưa Đỗ Tiêu về nhà trước, cả nhà mới về nhà mình, về đến nhà thì mở một cuộc họp nhỏ.

 

“Bố mẹ Thạch Thiên trông…” Đỗ Cẩm nhận xét, “Đều là người rất khôn khéo.”

 

Cả nhà họ Đỗ đều có cảm xúc.

 

Trước đây Thạch Thiên nói là “làm nông”, sau này tuy đã làm rõ là làm ngành trồng trọt, nhà họ Đỗ tuy biết rõ cái này không phải là một chuyện với làm nông, nhưng vẫn không tự chủ được mà liên tưởng hình ảnh bố mẹ Thạch Thiên với những nông dân chất phác. Thực tế khi gặp mặt mới phát hiện, bố Thạch tuy làm ngành trồng trọt, nhưng ông không phải nông dân, mà là thương nhân.

 

Hai vợ chồng toát ra khí chất khôn khéo của người làm thương mại.

 

“Bố Thạch Thiên là người rất có năng lực. Ông ấy không chỉ làm trồng trọt, mà còn tự tiêu thụ. Toàn khu vực Hoa Nam, ông ấy mở hơn bốn mươi cửa hàng kinh doanh trực tiếp.” Bố Đỗ nói.

 

Vu Lệ Thanh rửa trái cây, từ bếp bưng ra đặt lên bàn trà.

 

“Điều kiện nhà Tiểu Thạch này, conthấy còn cao hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng ban đầu.” Chị ấy nói, cầm một quả táo bắt đầu gọt vỏ.

 

Vu Lệ Thanh cũng rất vui vì chuyện này. Nhà Thạch Thiên có điều kiện tốt, Đỗ Tiêu được gả tốt, đối với cả nhà mà nói đều là chuyện đáng mừng.

 

Nói đến điều kiện kinh tế, phải bàn đến chuyện chính.

 

Đỗ Cẩm nói với bố mẹ: “Vậy ngày mai… cứ theo như chúng ta đã bàn, nói chuyện với bố mẹ Thạch Thiên. Căn nhà hiện tại của Tiểu Thạch chắc chắn phải đổi, ngày mai nói rõ với họ, chúng ta cho Tiêu Tiêu 300 triệu đem số tiền này đổ vào nhà, để họ công chứng theo tỷ lệ góp vốn là được.”

 

Vu Lệ Thanh đang gọt vỏ táo bỗng khựng tay lại, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

 

Trước đây khi bố mẹ chồng nói muốn cho họ tiền mua nhà, Vu Lệ Thanh thực ra đã biết bố mẹ chồng có bao nhiêu tiền trong tay. Hai cụ vất vả cả đời, ngoài căn nhà 160m2 ba phòng ngủ này, trong tay còn có hơn 80 đến gần 90 vạn. Với mức lương của họ không cao, còn nuôi hai đứa con, số tiền hơn 80 vạn kia thực ra một phần còn là tiền còn dư từ khoản đền bù giải tỏa năm xưa sau khi mua nhà.

 

Họ lấy đâu ra 300 triệu!

 

Ánh mắt Vu Lệ Thanh như mũi tên bắn thẳng về phía Đỗ Cẩm! Nhưng Đỗ Cẩm hoàn toàn không nhìn cô ấy. Bố mẹ chồng ngược lại còn ngờ nghệch quay qua liếc nhìn.

 

Vu Lệ Thanh là người khôn khéo đến nhường nào, chỉ một cái liếc mắt của bố mẹ chồng, cô ấy lập tức hiểu hết! Một cơn giận từ lòng bàn chân dâng l*n đ*nh đầu! Thậm chí còn có chút choáng váng!

 

Đỗ Cẩm nói với bố mẹ: “Cứ như vậy đi. Bố mẹ đi ngủ trước đi ạ, nghỉ ngơi sớm.”

 

Bố mẹ Đỗ ừ một tiếng, lần lượt đứng dậy, còn dặn: “Các con cũng ngủ sớm đi.”

 

Trong phòng khách chỉ còn lại Đỗ Cẩm và Vu Lệ Thanh. Đợi đến khi cửa phòng ngủ chính đóng lại, không gian trở nên vô cùng yên tĩnh. Vu Lệ Thanh tay trái cầm quả táo, tay phải nắm dao gọt, hít thở thật lâu, mới kiềm chế được bản thân để gọi một tiếng bằng âm lượng bình thường: “Đỗ Cẩm…”

 

Nghe vậy, Đỗ Cẩm quay đầu nhìn cô. Ánh mắt anh không né tránh, cũng không lảng tránh. Vu Lệ Thanh ngẩn người.

 

Đỗ Cẩm đứng dậy, nói với cô: “Về phòng nói chuyện.”

 

Đỗ Cẩm đi về phòng ngủ, Vu Lệ Thanh vứt quả táo và dao gọt xuống, đi theo anh vào phòng rồi đóng cửa lại.

 

Khi đã ở trong không gian riêng tư của mình, Vu Lệ Thanh cuối cùng cũng bùng nổ.

 

“Đỗ Cẩm! Anh giải thích cho em đi, cái gì mà 300 , 300 triệu là chuyện gì?” Vu Lệ Thanh hạ giọng chất vấn.

 

“Bố mẹ trong tay chỉ có khoảng 90 vạn.” Đỗ Cẩm ngồi trên mép giường, hai khuỷu tay chống đầu gối, bình tĩnh nói, “Cộng với số tiền trong tay anh, đủ 300 triệu tròn, cho Tiêu Tiêu làm của hồi môn. Khi Tiểu Thạch đổi nhà thì cho hai đứa nó thêm vào làm vốn góp, để hai đứa làm công chứng. Hai bên đều có bảo đảm.”

 

Tuy đã đoán được, nhưng khi được Đỗ Cẩm tự miệng xác nhận, Vu Lệ Thanh vẫn tức đến đầu óc quay cuồng.

 

Đỗ Cẩm là định lấy toàn bộ tích lũy nửa đời người để bù đắp cho em gái!

 

“Anh điên rồi!” Vu Lệ Thanh gằn giọng quát khẽ! Đỗ Cẩm chỉ nhìn cô, không nói gì.

“Anh định làm gì vậy? Anh không muốn sống nữa à?” Vu Lệ Thanh gần như không kìm nén được cơn giận.

 

“Chỉ là không có tiền tích lũy thôi, không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.” Đỗ Cẩm nói, “Nhà mình hiện tại không có gánh nặng trả nợ, thu nhập của anh và em đủ để duy trì chi tiêu sinh hoạt hàng ngày.”

 

Vu Lệ Thanh tức đến muốn ngất xỉu, thái dương đập thình thịch! Ngón tay cô run lên vì giận: “Đỗ Cẩm, Đỗ Cẩm! Anh nói cho em đàng hoàng đi, rốt cuộc anh muốn làm gì!”

 

Đỗ Cẩm bình tĩnh nói: “Tiêu Tiêu muốn kết hôn, anh chuẩn bị của hồi môn cho nó.”

 

“Anh điên rồi à, cho con bé 300 triệu làm của hồi môn! Nhà mình có giàu có gì đâu mà cho nhiều thế!” Vu Lệ Thanh cố gắng kìm nén cảm xúc. Là một người phụ nữ có chỉ số cảm xúc cao, Vu Lệ Thanh hiểu rõ việc la hét om sòm chẳng giải quyết được gì.

 

Đỗ Cẩm liếc nhìn vợ. So với sự kích động được kiềm chế của Vu Lệ Thanh, anh có vẻ bình thản đến lạ thường. Có lẽ vì Đỗ Cẩm đã lường trước được tình huống này.

 

“Căn nhà này giá thị trường hơn 10 tỷ, anh và bố mẹ cùng góp được 300 triệu cho Đỗ Tiêu, với em ấy như vậy đã là thiệt thòi lắm rồi.” Đỗ Cẩm nói.

 

Quả nhiên vẫn là vì căn nhà này!

 

Vu Lệ Thanh xoa nhẹ huyệt thái dương, hít một hơi thật sâu. Cô sợ rằng nếu không làm vậy, Vu Lệ Thanh sẽ thực sự bùng nổ mất.

 

Thở ra một hơi dài, cố kiềm chế cảm xúc và sắp xếp lại lời nói, Vu Lệ Thanh mới phản bác: “Anh không thể tính toán kiểu đó được.”

 

“Đúng, căn nhà này thị trường giá hơn 10 tỷ thật. Nhưng mà nó có bán được đâu? Có thể bán không?” Vu Lệ Thanh nhìn thẳng vào mắt Đỗ Cẩm. “Đây là căn nhà đầu tiên, cũng là duy nhất của chúng ta. Dù nó có đáng giá một trăm tỷ đi nữa thì cũng vô nghĩa, vì chúng ta chỉ có thể ở chứ không thể bán đi được!”

 

“Anh bảo không công bằng, vậy thế nào mới là công bằng? Nhà anh cũng chỉ có mỗi một căn nhà! Không cho con trai và cháu nội, chẳng lẽ, chẳng lẽ có thể tháo một phòng cho Đỗ Tiêu mang đi được sao? Cho dù có thể phá đi thật, làm sao Đỗ Tiêu có thể được chia một nửa? Còn cả nhà này thì sao! Bố mẹ không cần à? Anh trai,chị dâu và Bân Bân không cần à? Bố mẹ chồng em còn sống đấy! Đây còn chưa phải di sản, Đỗ Tiêu không có quyền được chia một nửa!”

 

“Em biết anh là vì chuyện sang tên căn nhà này mà cảm thấy có lỗi với Đỗ Tiêu. Nhưng Đỗ Cẩm này, anh nói em nghe, cho dù căn nhà này bây giờ không sang tên đi nữa, tương lai liệu có thể thật sự cho Đỗ Tiêu một nửa không? Đó là điều không thể!” Vu Lệ Thanh nói.

 

“Giống như hoàn cảnh nhà anh vậy, có anh trai có em gái, nhà chỉ có một căn, bố mẹ còn khỏe mạnh, nhà ai lại đi bán nhà chia tiền cho em gái mang đi? Căn nhà này chắc chắn sẽ để lại cho con trai, còn con gái thì gả đi! Bình thường với hoàn cảnh gia đình như nhà anh, con gái đi lấy chồng cho năm bảy trăm triệu, đó mới là chuyện thường tình!”

 

“Chúng ta bất quá chỉ là làm trước những việc đáng ra phải làm trong tương lai mà thôi! Thực tế, cũng đâu có ảnh hưởng gì đến quyền lợi của Đỗ Tiêu! Cho dù bây giờ chúng ta không sang tên, khi Đỗ Tiêu lấy chồng cũng sẽ là tình huống như vậy thôi!”

 

“Đỗ Cẩm, em nói có đúng không?”

 

Vu Lệ Thanh nói có sách có chứng, trình bày sự thật một cách khách quan. Việc cô vẫn có thể kiểm soát được âm lượng và cảm xúc trong tình huống này quả thật rất đáng nể.

 

Vu Lệ Thanh thậm chí còn nghĩ mình có thể thuyết phục được chồng. Bởi vì những điều cô nói đều là sự thật.

 

Đây là căn nhà duy nhất, dù chưa từng sang tên, Đỗ Tiêu kết hôn cũng không thể nào được chia nửa căn nhà. Hơn nữa từ khi giá nhà tăng cao đến mức không thể gánh nổi, căn nhà duy nhất này đã được cả nhà ngầm công nhận sẽ để lại cho Đỗ Cẩm, sau đó để lại cho Bân Bân.

 

Chính vì sự công nhận ngầm này mà khi Vu Lệ Thanh lấy chuyện ly hôn ra uy h**p, Đỗ Cẩm đã chọn cách nhượng bộ vợ.

 

Đỗ Cẩm nhìn người vợ của mình. Ngay cả trong tình huống này, cô ấy vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Trừ khoảng thời gian sau sinh con khi cô gần như trầm cảm, Vu Lệ Thanh luôn điềm tĩnh như vậy.

 

Anh yêu chính là điểm này ở cô. Ngày trước công ty anh và công ty cô có quan hệ làm ăn, anh đến chỗ cô công tác. Nhìn thấy một cô gái đang tranh cãi với người khác, cô ấy lý lẽ đanh thép, không chịu nhượng bộ một bước, thậm chí có phần hùng hổ đáng sợ.

 

Một cô gái rất lợi hại. Lúc ấy anh đứng quan sát cách đó chưa đầy 10 mét, khóe miệng nở nụ cười. Sau này có cơ hội tiếp xúc trực tiếp, anh đã bắt đầu theo đuổi cô.

 

Trong thời gian tốt đẹp nhất của họ, anh đã nói: “Em lấy anh đi, anh không dám hứa gì khác, nhưng nhất định không để em phải chịu thiệt thòi khi ở bên anh.”

 

Kết quả là, anh đã không làm được.

 

Đỗ Cẩm biết đã đến lúc phải nói rõ một số chuyện. Nếu không, vợ anh sẽ mãi đối xử với mẹ và em gái anh như vậy một cách đương nhiên.

 

Họ đều là người thân của anh, anh kẹt ở giữa, chỉ có thể cố gắng tìm một điểm cân bằng. Đó là cân bằng, không phải công bằng.

 

Đỗ Cẩm đứng dậy.

 

Anh cao 1 mét 81, khi đứng lên, cao hơn Vu Lệ Thanh gần một cái đầu.

 

“Lệ Thanh, có chuyện này anh vẫn luôn muốn hỏi.” Anh hơi cúi đầu nhìn vợ, nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta làm sao lại có Bân Bân vậy?”

 

Vu Lệ Thanh vốn đang kiên định đối diện với ánh mắt chồng, trong tích tắc đã hoảng loạn.

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment