Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 111

Gia đình họ Đỗ thực sự cảm thấy bất lực trước tình cảnh này.

 

Nhà họ Thạch đã bày tỏ rõ ràng rằng họ không muốn nhà họ Đỗ can thiệp vào chuyện căn nhà. Với một căn nhà ở khu vực đó, dù nhà họ Đỗ đã gom góp hết sức để chuẩn bị 300 triệu cho Đỗ Tiêu thì cũng chẳng thấm vào đâu.

 

Đây là tình huống mà gia đình họ Đỗ chưa từng nghĩ tới. Kiểu như bạn không thể nói thẳng ra là không tốt vì lương tâm cắn rứt, nhưng trong lòng vẫn cứ thấy nặng trĩu.

 

Cảm giác bất lực ấy bao trùm lên tất cả mọi người – từ mẹ đẻ của Đỗ Tiêu, bố mẹ Đỗ đến cả Đỗ Cẩm.

 

“Lấy vợ thì cúi đầu, gả chồng phải ngẩng mặt” – đương nhiên không có nhà nào không mong con gái mình được gả vào nhà tốt. Nhưng nếu con

 

gái thực sự gả vào một gia đình có điều kiện chênh lệch quá lớn, thì cha mẹ đẻ cũng khó tránh khỏi lo lắng và bất an.

 

Đặc biệt trong thời buổi luật hôn nhân cứ sửa đi sửa lại như hiện nay, chỉ bảo vệ bên có tài sản mà không bảo vệ bên yếu thế.

 

Đỗ Tiêu cùng Thạch Thiên đi tiễn bố mẹ Thạch về khách sạn. Khi những người còn lại trong nhà họ Đỗ về đến nhà, không ai bảo ai đều im lặng nặng nề.

 

Vũ Lệ Thanh rửa tay xong thì vào phòng xem bé Bân Bân. Em bé vừa ngủ dậy sau giấc trưa, vừa thấy cô đã cười toe toét, vừa bi bô vừa dang hai tay đòi ôm. Vũ Lệ Thanh bế Bân Bân ra phòng khách, nơi ba người kia vẫn đang ngồi im thin thít. Cô không biết họ đang nghĩ gì, nên cũng chỉ giữ suy nghĩ cho riêng mình, không lên tiếng.

 

Rốt cuộc, dù sao họ cũng là người một nhà.

 

“Vậy… giờ chúng ta phải làm sao?” Mẹ Đỗ phá vỡ bầu không khí im lặng, nhìn về phía con trai.

 

Nhưng Đỗ Cẩm cũng không thể đưa ra giải pháp ngay lập tức. Anh cau mày, cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

 

Cả nhà họ Đỗ đã gom góp được 300 triệu cho Đỗ Tiêu, với mong muốn tạo cho con một sự bảo đảm. Chỉ có nhà cửa mới là tài sản đảm bảo thực sự, còn tiền mặt thì một phút có thể tiêu tan. Còn về phần Đỗ Tiêu… không ai trong nhà nghĩ rằng có thể để con bé tự quản lý một khoản tiền lớn như vậy. Con bé còn nhỏ người non dại, làm sao biết giữ tiền! Để ai cũng thấy không yên tâm.

 

Lý do nhà họ Đỗ muốn góp 300 triệu với nhà họ Thạch để mua nhà là vì họ không đủ khả năng tự mua nhà cho Đỗ Tiêu.

 

Vũ Lệ Thanh bế Bân Bân đi vòng quanh ghế sofa một vòng, trong phòng khách vẫn im ắng.

 

Đi được vòng thứ hai, cô không thể chịu đựng được bầu không khí trầm lặng này nữa. Cô dừng lại, đưa Bân Bân về phía trước, nhìn bố mẹ chồng và chồng, đột nhiên lên tiếng: “Hay là mua cho Tiêu Tiêu một căn nhà đi.”

 

Ba người ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.

 

“Mua nhà á? Nhưng, nhưng không đủ mà.” Mẹ Đỗ nói. Khi nhắc đến mua nhà, bà nghĩ ngay đến một căn nhà đủ rộng để ở, còn phải tính đến chuyện sau này có con cái vẫn có thể sinh sống thoải mái.

 

Đỗ Cẩm không nói gì, chỉ nhìn Vũ Lệ Thanh. Vũ Lệ Thanh cũng im lặng, chỉ nhìn lại anh.

Mắt Đỗ Cẩm bỗng sáng lên, anh giãn mày ra, ngồi thẳng lưng nói: “Đúng rồi! Mua cho Tiêu Tiêu một căn nhà!”

 

Bố mẹ Đỗ càng thêm ngạc nhiên, hai người nhìn nhau. Nếu họ có đủ khả năng mua nhà cho Tiêu Tiêu thì đã mua từ lâu rồi.

 

Đỗ Cẩm đã hoàn toàn hiểu ý Vũ Lệ Thanh. Anh giải thích với bố mẹ: “Không phải nhà ở khu mới đâu, mà là nhà cũ, mua cho Tiêu Tiêu một căn nhà cũ!”

 

Nhưng bố mẹ Đỗ vẫn chưa hiểu ra. Trong suy nghĩ của họ, con gái không cần phải có nhà trước khi cưới, dù có mua thì cũng nên góp sức với nhà trai để mua nhà cưới. Sau này là người một nhà, tiền nong nên chung một mối. Họ không nghĩ rằng con gái có thể dùng tiền định mua nhà cưới để mua riêng cho mình một căn nhà trước khi kết hôn.

 

Vũ Lệ Thanh tiếp lời: “Mình tìm ở nội thành, xa nhất không quá vành đai 4, tốt nhất là giữa vành đai 3 và 4. Với 300 triệu thì… có thể mua được một căn nhỏ, khoảng 30-40 mét vuông, miễn là tổng giá trị trong tầm 300 triệu.”

 

“Đúng vậy!” Đỗ Cẩm đã bắt kịp ý tưởng của Vũ Lệ Thanh, “Có thể trả một lần, để Tiêu Tiêu không phải gánh nợ!”

 

Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười. Khóe miệng Vũ Lệ Thanh nhếch lên, mắt Đỗ Cẩm ánh lên niềm vui.

 

Mẹ Đỗ vẫn còn mơ hồ.

 

“Nhà cũ” ở đây chính là cách gọi dân dã của mấy căn nhà cũ kỹ nhỏ bé. Đỗ Cẩm và Vũ Lệ Thanh trong tình cảnh giá nhà tăng vọt, không đủ sức mua thêm một căn nhà mới, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện vay tiền mua một căn nhà cũ. Thực ra như phân tích của Tào Vân, từ nhà mới chuyển sang ở nhà cũ là một sự tụt hạng về mặt xã hội, điều này cả Đỗ Cẩm và Vũ Lệ Thanh đều không thể chấp nhận. Ngay cả bố mẹ Đỗ cũng không thể chấp nhận được.

 

Vậy mà giờ đây hai vợ chồng này lại nói muốn mua một căn nhà cũ, lại còn là căn một phòng.

 

“Bố, mẹ, số tiền này không thể đưa trực tiếp cho Tiêu Tiêu được!” Đỗ Cẩm nói với bố mẹ, “Con bé cầm tiền mặt, quá không an toàn.”

 

Điểm này bố mẹ Đỗ hoàn toàn đồng ý, không có ý kiến gì. Không nói đến chuyện tiền mặt có thể bị tiêu hoang, chỉ cần nghĩ đến việc vạn nhất Đỗ Tiêu bị ai đó lừa, đem tiền cho người ta vay mượn, hoặc đem đi đầu tư linh tinh rồi bị người ta lừa thì sao?

 

“Vì vậy, cần phải chuyển thành tài sản cho con bé.” Vũ Lệ Thanh bế Bân Bân ngồi lên tay vịn ghế sofa, nghiêng người về phía mẹ chồng, kiên nhẫn giải thích với bố mẹ chồng, “Nhà cửa, chỉ có thể là nhà cửa!”

 

“Căn nhà này không phải để cho con bé ở, mà là để làm tài sản trước hôn nhân, sau đó cho thuê. Thị trường hiện tại, có lẽ chỉ mua được một căn một phòng, giá trong tầm 300 triệu, như vậy Tiêu Tiêu không phải gánh nợ, còn có thể có thu nhập từ tiền thuê nhà. Những cái đó, sẽ là của riêng Tiêu Tiêu.” Đỗ Cẩm đã nghĩ rõ ràng, nói rành mạch.

 

“Thế này… có hợp lý không?” Bố Đỗ do dự nói, “Đã nói với bên thông gia là số tiền này là của hồi môn cho Tiêu Tiêu. Ban đầu định góp chung mua nhà là để cho vợ chồng son của chúng nó. Thế này… nói vậy, bố mẹ Tiểu Thạch bên đó… liệu có ý kiến gì không?”

 

Giờ lại biến thành nhà riêng của Đỗ Tiêu trước hôn nhân. Bố Đỗ không khỏi cảm thấy thất tín với người ta.

 

Mẹ Đỗ vẫn im lặng.

 

Nếu không phải đây là bố chồng mình, Vũ Lệ Thanh đã đảo mắt một cái cho ông rồi. Nhưng đây là bố ruột của Đỗ Cẩm, cô chỉ có thể thở dài bất lực, kiên nhẫn giải thích: “Bố, đây chính là của hồi môn mà.”

 

“Của hồi môn vốn dĩ là do nhà gái mua cho con gái, vốn dĩ là thuộc về riêng của con gái.” Cô nói, “Hơn nữa nhà họ Thạch, bố cũng nghe rõ rồi đấy, người ta rộng rãi nói thẳng ra là căn nhà đó, không cho chúng ta nhúng tay!”

 

Cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhà 2 tỷ, nhà 3 tỷ thì sao? Có dính dáng gì đến Tiêu Tiêu đâu? Đúng, Tiêu Tiêu lấy Tiểu Thạch, được ở căn nhà to, sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Nhưng mẹ này, mẹ còn nhớ người phụ nữ định nhảy lầu ở khu mình hôm trước không? Nghe nói cô ấy yêu chồng từ hồi đại học, ở bên nhau 20 năm, 20 năm luôn! Người ta sống như bà hoàng suốt! Nhưng bây giờ thì sao, hiện tại ra sao?”

 

“Nhà họ Thạch nói rõ căn nhà đó phải đứng tên là nhà riêng của Tiểu Thạch trước hôn nhân, con nói thẳng ra nhé, tương lai nếu hôn nhân của Tiêu Tiêu có chuyện gì, con bé còn chẳng có lấy một viên gạch!” Vũ Lệ Thanh nói thẳng vào trọng tâm, sắc bén đến mức khiến người ta phải giật mình.

 

Lần này, ngay cả ba Đỗ cũng không nói thêm lời nào.

 

“Ba mẹ! Con mong ba mẹ tin tưởng con.” Vũ Lệ Thanh nhìn hai bậc phụ huynh với tư tưởng truyền thống, “Đối với một cô gái mà nói, không có gì đảm bảo hơn một căn nhà trước khi cưới.”

 

Khi mọi chuyện đã được định đoạt, Vũ Lệ Thanh bế Bân Bân về phòng để thay bỉm.

 

Cô vừa đặt Bân Bân nằm xuống giường thì Đỗ Cẩm lặng lẽ bước vào, khép cửa lại và ôm cô từ phía sau. Anh ôm thật chặt, còn hôn nhẹ vào gáy cô. Vũ Lệ Thanh v**t v* bàn tay anh, vỗ nhẹ an ủi.

 

Họ ôm nhau trong im lặng một lúc, rồi cô khẽ nói: “Được rồi, anh ra ngoài đi.”

 

Đỗ Cẩm “ừm” một tiếng, hôn l*n đ*nh đầu cô lần nữa rồi mới buông ra, quay về phòng khách.

 

Vũ Lệ Thanh cúi xuống thay bỉm cho Bân Bân. 300 triệu…

Không phải là không đau lòng, không phải là không buồn. Vũ Lệ Thanh thở dài.

 

Nhưng dù có đau đến mấy, cô cũng không thể vì 300 triệu mà đánh mất Đỗ Cẩm, đánh mất cuộc hôn nhân này. 300 triệu dù nhiều đến đâu cũng không thể so với Đỗ Cẩm – người đàn ông mà cô thực sự muốn sống trọn đời bên cạnh.

 

Cô vẫn nhớ rõ thời gian khó khăn nhất sau khi sinh con, nửa đêm chợt tỉnh giấc, thấy trong bóng tối Đỗ Cẩm – người vốn ngủ ở sofa ngoài phòng khách – đang nhẹ nhàng thay bỉm cho con. Một người đàn ông cao 1m8, vì không muốn đánh thức cô mà chân trần không mang dép, cử động nhẹ nhàng như lông vũ phất qua.

 

Cô nằm yên không cử động, giả vờ như chưa tỉnh. Sau khi anh rời đi, đầu óc cô bắt đầu miên man suy nghĩ về quãng thời gian trôi qua, về những gì suýt vuột mất…

 

Khi theo đuổi cô, anh tràn đầy tự tin, hứa sẽ không để cô chịu thiệt thòi. Rồi sau này anh cúi đầu, nói xin lỗi cô. Nhưng trong lòng cô hiểu, thực ra đây không phải lỗi của anh.

 

Về chuyện nhà cửa anh đã nhân nhượng, nhưng lại day dứt với gia đình. Đỗ Tiêu giận dỗi bỏ đi, anh nằm trên giường, đêm đêm trăn trở không ngủ được…

 

Vũ Lệ Thanh có thể cảm nhận được, ngay trong cái ôm vừa rồi, những khúc mắc trong lòng anh đã hoàn toàn được hóa giải. Sự cân bằng mà anh muốn cuối cùng đã thực hiện được. Cha mẹ, vợ con, em gái – giữ được sự cân bằng giữa bấy nhiêu mối quan hệ, anh không dễ dàng gì. Là trung tâm của tất cả, chỉ cần anh nghiêng về bất kỳ phía nào cũng có thể khiến phía còn lại tổn thương. Và bất kỳ ai trong số họ bị tổn thương đều là cực hình với anh.

 

Vũ Lệ Thanh nhanh tay nhanh chân thay bỉm cho Bân Bân, vừa làm vừa nghĩ… Vũ Lệ Thanh à Vũ Lệ Thanh, mày tính toán giỏi cả đời, lần này cũng coi như là gặp báo ứng rồi!

 

Cô tự giễu cười nhạt.

 

Xem nhà xong, gia đình của Thạch Thiên quay về căn hộ anh. Dĩ nhiên Đỗ Tiêu đã kịp xóa hết dấu vết của mình ở đây từ trước, nhìn như một căn hộ độc thân của đàn ông thực thụ.

 

Mẹ Thạch Thiên thấy con mèo nhỏ, thích lắm: “Sao lại nuôi cả mèo thế này?” Nói xong liếc nhìn Đỗ Tiêu, ánh mắt đã hiểu ra.

 

Đỗ Tiêu mặt hơi ửng đỏ.

 

Thạch Thiên không để ý gì, hăng hái nói với bố mẹ: “Tối nay ăn ở đây nhé, để Tiêu Tiêu nấu, em ấy nấu ăn ngon lắm!”

 

Đỗ Tiêu thấy như vậy hơi không phù hợp, nhưng Thạch Thiên cứ hết lời ca ngợi tài nấu nướng của cô với bố mẹ anh. Bố Thạch tất nhiên không để ý đến những chi tiết này, còn mẹ Thạch cười tươi: “Vậy để nếm thử tay nghề của Tiêu Tiêu.”

 

Đỗ Tiêu không còn cách nào, đành phải thắt tạp dề vào bếp. Trong lúc cô bận rộn trong bếp, nghe thấy ba người nhà họ Thạch vẫn đang bàn luận chuyện nhà cửa ngoài phòng khách. Cô tập trung tinh thần, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.

 

Bố mẹ nhà họ Thạch ăn rất ngon miệng, không ngớt lời khen ngợi tay nghề của Đỗ Tiêu.

 

Mẹ Thạch Thiên thầm nghĩ bảo sao Tết vừa rồi Thạch Thiên về nhà, trông má phúng phính hơn trước. Bà càng thêm ưng ý Đỗ Tiêu. Đặc biệt hài lòng vì Đỗ Tiêu không giống nhiều cô gái bây giờ gầy như que củi. Dù Đỗ Tiêu nhỏ nhắn nhưng trông tươi tắn, má và mông đều đầy đặn, phụ huynh như bà thường thích kiểu con gái này hơn mấy cô gái gầy gò.

 

Bố Thạch ăn vui vẻ ra mặt!

 

Thạch Thiên còn lấy rượu ra mời bố. Ông vốn đã uống rượu từ trưa, tối lại tự rót tự uống, men rượu lại nổi lên. Ông vui vẻ khen Đỗ Tiêu: “Tiêu Tiêu, cháu nấu ăn ngon quá!” Rồi mắng Thạch Thiên: “Thằng quỷ này, còn may mắn phết!”

 

Thạch Thiên cười hề hề, rót thêm rượu cho bố.

 

Bố Thạch uống high quá, đập bàn một cái, bảo Đỗ Tiêu: “Tiêu Tiêu này, ngày mai cháu nghỉ việc luôn đi! Cháu cứ tập trung chuẩn bị đám cưới! Lo chăm sóc nhà cửa mỗi ngày là được! Đừng lo không có tiền tiêu, bác cho cháu tiền tiêu vặt, lương cháu một tháng bao nhiêu? Bác cho hai chục triệu một tháng có đủ không?”

Lại nữa rồi! Có thật không vậy? Hay là say rượu nói cho vui? Đỗ Tiêu lưỡng lự một chút, định mở lời.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment