Chủ nhà bận đến tận thứ bảy mới có thời gian. Đỗ Tiêu chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, Đỗ Cẩm đi cùng em gái đến văn phòng môi giới. Sau khi hai bên gặp mặt trao đổi, xác nhận ý định mua bán đều không vấn đề gì, họ nộp hồ sơ xét duyệt.
“Các anh chị đừng vội, quy trình này mất khoảng 10 đến 15 ngày làm việc. Sau khi kiểm tra tư cách người mua và thẩm định nhà không có vấn đề gì, chúng ta mới có thể tiến hành các bước tiếp theo,” người môi giới giải thích.
Mua bán nhà ở Bắc Kinh luôn là chuyện rườm rà phức tạp. Dù sao thì việc mua nhà cũng phải từng bước một mà tiến hành.
Làm xong mọi thứ đã hơn 12 giờ, hai anh em không về nhà nữa mà tìm một chỗ ăn trưa luôn.
Đã lâu rồi Đỗ Tiêu mới có dịp ăn riêng với anh trai.
“Chị dâu em có nói chuyện với anh,” Đỗ Cẩm mở lời. “Về bố mẹ Tiểu Thạch ấy, cả nhà mình đều cảm thấy nhà họ có vẻ hơi trọng nam khinh nữ.”
Đỗ Tiêu vẫn nhớ như in lời ba Thạch Thiên nói trên bàn ăn. Ông ấy bảo sinh con gái thưởng 500 nghìn, sinh con trai thưởng 1 tỷ. Dù cô không có ý định sinh con để kiếm tiền, nhưng chênh lệch “giá trị” giữa con trai và con gái khiến cô nghe mà khó chịu trong lòng.
“Chắc cũng không đến nỗi… Có lẽ chỉ là kiểu muốn có con trai thôi, chứ không phải đối xử tệ với con gái,” cô cố gắng biện hộ. Dù sao đó cũng là bố mẹ Thạch Thiên.
“Mong là vậy. Nhưng sợ là kiểu không sinh được con trai thì không tha,” Đỗ Cẩm nói ra nỗi lo của cả nhà. Không chỉ riêng anh lo lắng, mà cả gia đình đều lo.
“Em có nói chuyện này với Tiểu Thạch chưa?” anh hỏi.
“Chưa ạ.” Đỗ Tiêu trả lời với vẻ mâu thuẫn. “Em còn chẳng muốn sinh con. Cưới còn chưa cưới, sao đã bàn đến chuyện sinh con được. Em vừa mới được thăng chức, không thể nào mang thai sinh con được, biết nói sao với sếp đây. Lúc trước sếp Chương còn hỏi em có kế hoạch sinh con không, em nói không có.”
Đỗ Cẩm im lặng một lúc rồi nói: “Chuyện này em nên nói chuyện với Tiểu Thạch. Những vấn đề thế này tốt nhất nên thống nhất trước khi cưới. Anh thấy bố mẹ cậu ấy rất nóng lòng muốn em sinh con, đừng để sau này lại nảy sinh mâu thuẫn vì chuyện này.”
Có lẽ vẫn phải nói chuyện với Thạch Thiên thật, Đỗ Tiêu nghĩ thầm. “Vâng,” cô nhận lời.
Cúi xuống ăn một lúc, ngẩng lên thì thấy Đỗ Cẩm đang nhìn cô trân trân. “Sao thế anh?” cô hỏi, miệng còn ngậm cơm nên hơi ngọng.
Mới xa nhà có nửa năm, em gái trước đây cứ như đứa trẻ giờ đã trở thành người lớn thực sự rồi. Đỗ Cẩm nhìn em gái, thở dài cảm khái: “Mới chớp mắt đã sắp lấy chồng rồi.”
Hai anh em ăn xong mới về thăm bố mẹ.
Đông qua xuân về, trời ấm dần lên, chị Mã dắt bé Bin Bin xuống sân chơi. Thấy Đỗ Tiêu về, Vu Lệ Thanh vào bếp rửa và cắt hoa quả.
Đỗ Tiêu vốn siêng năng, rửa tay vào bếp phụ giúp, hai người cùng gọt vỏ.
Vu Lệ Thanh hỏi thăm về việc xét duyệt tư cách mua nhà, Đỗ Tiêu kể lại hết. Cô lén quan sát, thấy sắc mặt Vu Lệ Thanh không có gì bất thường, hòn đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.
Bất ngờ Vu Lệ Thanh chuyển sang đề tài khác: “Sau khi cưới em định thế nào? Nghỉ việc à?”
Đỗ Tiêu hơi giật mình: “Không ạ, em không có ý định đó.” Vu Lệ Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Đỗ Tiêu ngừng một chút rồi nói: “Có vẻ bố mẹ Thạch Thiên rất muốn em nghỉ việc. Lần trước ăn cơm cùng nhau, bác trai còn bảo em nên nghỉ việc để chăm sóc Thạch Thiên nhiều hơn.” Cô đã muốn tìm người tâm sự về chuyện này từ lâu.
Nghe vậy, Vu Lệ Thanh ngừng dao cắt trái cây, quay sang nhìn Đỗ Tiêu.
Đỗ Tiêu chợt nhận ra, về đề tài này, trong số những người xung quanh cô, không ai phù hợp để thảo luận hơn Vu Lệ Thanh.
“Chị dâu,” cô hỏi, “Chị thấy họ nghiêm túc không? Thật sự muốn em nghỉ việc sao?”
Vu Lệ Thanh đáp: “Ý họ thế nào không quan trọng, quan trọng là ý của Thạch Thiên. Chuyện này, em có nói với Tiểu Thạch chưa?”
“Chưa ạ,” Đỗ Tiêu nói. “Em cứ thấy đây là chuyện về bố mẹ anh ấy, không tiện mở lời.”
“Em phải nói với cậu ấy. Dù bố mẹ cậu ấy nói gì, miễn là cậu ấy đứng về phía em, em chẳng cần lo lắng gì cả. Bố mẹ cậu ấy gây áp lực, để cậu ấy gánh vác, họ mới là cha con mẹ con, dù có cãi vã to đến mấy cũng không sao, không có chuyện giận qua đêm đâu. Ngày mai vẫn là người một nhà thôi.” Vu Lệ Thanh nói tiếp, “Nhưng nếu em không thể khiến cậu ấy đồng thuận với em, thống nhất lập trường, em sẽ phải một mình đối mặt với áp lực từ ba người. Nên thực ra bây giờ em không cần quan tâm bố mẹ cậu ấy, em phải thu phục Thạch Thiên trước đã.”
Đỗ Tiêu có cảm giác như vừa được khai sáng.
Ở nhà họ, chẳng phải cũng vậy sao? Nếu anh trai và chị dâu đã đạt được đồng thuận, bố mẹ thường sẽ nghe theo. Nhưng nếu anh trai đồng ý với bố mẹ, chị dâu sẽ phải nhượng bộ.
Trong hôn nhân của một người phụ nữ, lập trường của chồng quá ư quan trọng. Chỉ cần anh ấy đứng cùng phe với mình, mọi chuyện về mẹ chồng nàng dâu, em chồng khó tính thực ra đều không đáng sợ.
“Về chuyện này, chị còn muốn nói thêm một điều.” Vu Lệ Thanh xếp trái cây vào đĩa, rửa dao, vừa rửa tay vừa nói, “Nếu không phải bất đắc dĩ, chị thực sự không khuyên em từ bỏ công việc để làm mẹ toàn thời gian.”
Cô xé một tờ giấy lau tay: “Em sắp có nhà rồi, tuy nhỏ một chút không ở được lâu dài, nhưng đó cũng là tài sản. Nhưng cái này… thực ra là đường lui, là lá bài tẩy cuối cùng của em. Căn nhà này tốt nhất em đừng động vào, cứ để đó, thu tiền thuê là được. Giá nhà ở Bắc Kinh chắc chắn không giảm, chỉ có tăng, cứ để đó tăng giá là được. Nếu một ngày nào
đó, tình hình không ổn mà em phải động đến căn nhà này, thì thực sự là không hay.”
“Nên Tiêu Tiêu này, em nhất định phải nhớ, căn nhà này bố mẹ và anh trai đã dốc hết sức làm của hồi môn cho em, đây là tài sản trước hôn nhân của em, trong bất kỳ tình huống nào cũng đừng động vào nó. Một khi em động đến, đổi thành, bán lấy tiền mặt, tất cả sẽ biến thành tài sản sau hôn nhân, Tiêu Tiêu em nhớ chưa?” Cô nghiêm túc nói.
Đỗ Tiêu im lặng một lúc rồi gật đầu.
Vu Lệ Thanh thở phào: “Có những cô gái ngốc thật, bị nhà chồng lừa một cái, bán nhà trước hôn nhân, thành tài sản sau hôn nhân. Sau này hôn nhân tan vỡ, bị chồng chia mất một nửa, em nói có ức chế không? Tất nhiên chị biết nhà Tiểu Thạch điều kiện tốt, không để ý đến một căn nhà nhỏ thế này, nhưng chúng ta cứ phòng xa. Lời chị nói không được dễ nghe, em cũng đừng nói lại với Tiểu Thạch nhé, không cần tạo thêm mâu thuẫn vô cớ.”
Đỗ Tiêu nói: “Em hiểu rồi, chị dâu, em hiểu.”
Em gái chồng có vẻ thực sự đã trưởng thành, Vu Lệ Thanh vui mừng nghĩ.
Chợt cô tự hỏi, sao mình lại có cảm giác nhẹ nhõm thế này? Từ khi nào mà cô lại nảy sinh ý thức trách nhiệm với Đỗ Tiêu?
Một người phụ nữ thực ra không có tình cảm trực tiếp với bất kỳ ai trong nhà chồng, mối liên hệ giữa họ đều gián tiếp thông qua người chồng.
Trước đây cô mong Đỗ Tiêu có thể độc lập và trưởng thành là vì muốn Đỗ Cẩm tương lai không phải gánh nặng quá lớn, không phải lo lắng nhiều. Cô vui mừng khi Đỗ Tiêu cuối cùng đã trưởng thành, cũng là vì cô yêu Đỗ Cẩm.
Đỗ Cẩm là một người chồng đáng để yêu thương. Vì Đỗ Cẩm, mà Vu Lệ Thanh – một người lý trí, giỏi giữ mình, quen với việc “nhà ai nấy quét” – cuối cùng cũng chịu dành một phần tình cảm cho Đỗ Tiêu.
Với mối quan hệ chị dâu em chồng không có huyết thống, thậm chí còn có sẵn sự đối lập từ trong bản chất, được như vậy đã là rất nhiều rồi.
“Trước đây chị từng nói với em, nhà cửa, sự nghiệp và hôn nhân, em ít nhất phải nắm chắc được một cái. Trong đó, hôn nhân là khó nắm bắt nhất, dễ xảy ra sự cố nhất. Nên chị cảm thấy, ngoài nhà cửa ra, điều quan trọng nhất cần nắm giữ thực ra là sự nghiệp.” Vu Lệ Thanh vò giấy thành viên, ném vào thùng rác, “Không phải bảo em phải làm phụ nữ sự nghiệp, mỗi người cuối cùng cũng có năng lực, sở thích, chí hướng khác nhau. Nhưng chị luôn cảm thấy, duy trì công việc là một điểm mấu chốt.”
“Nếu thấp hơn điểm mấu chốt này, thực sự quá nguy hiểm. Em mất đi không chỉ là khả năng kiếm tiền, mà còn là giá trị tồn tại của bản thân em nữa.”
“Với những gia đình điều kiện không khá giả, người vợ ở nhà toàn thời gian thực chất chỉ là người giúp việc không công. Chăm con, làm việc nhà, tưởng nhẹ nhàng sao? Không hề! Còn mệt hơn cả đi làm. Rồi những người phụ nữ đó, chớp mắt một cái đã thành các bà các dì già nua. Kiểu sống như thế mới đáng sợ.”
“Còn những nhà có điều kiện thì khác. Mấy bà vợ có tiền, ngày ngày đi shopping, làm đẹp, tập gym. Ngoại hình trông cũng khá ổn. Còn học cả cắm hoa, trà đạo các kiểu, nghe cũng hay đấy. Nhưng vấn đề là họ không tự kiếm được tiền, sống nhờ vào tiền chồng, nên khi nói chuyện trong nhà cũng chẳng có chút tự tin nào. Trước mặt chồng không tự tin, trước mặt bố mẹ chồng cũng không. Nếu có bất đồng ý kiến với họ thì lấy đâu ra tự tin để bảo vệ quan điểm của mình?”
“Đừng tưởng giữ được ngoại hình đẹp là củng cố được hôn nhân. Cái gọi là mệt mỏi vì đẹp ấy mà. Dù có đẹp đến mấy, đàn ông nhìn lâu cũng
chán. Mấy bà vợ đại gia kiểu này, chồng họ thường là những người đàn ông rất có năng lực. Giống như Thạch Thiên ấy. Lâu dần, những cuộc trò chuyện chỉ còn xoay quanh mua sắm làm đẹp, trong khi đàn ông, miễn không quá tầm thường, đều sẽ không ngừng tiến lên phía trước, huống chi là mấy người có năng lực như thế. Dần dần khoảng cách tư tưởng sẽ càng lớn, người vợ hoàn toàn không theo kịp bước chân chồng. Hôn nhân kiểu này quá nguy hiểm.”
Đỗ Tiêu thở dài: “Em biết, kiểu này, khu chung cư mình có sẵn một bài học điển hình rồi.”
Vu Lệ Thanh bĩu môi: “Cô kia à, thuộc dạng không có con mắt nhìn người. Em xem cô ta chọn phải ông chồng nào? Người bình thường, thật sự người bình thường có thể nhẫn tâm đến thế không? Đàn ông bình thường dù có chuyển tài sản đi, dù chia không công bằng, cũng để lại cho vợ được chút gì chứ? Còn ông này, trực tiếp dồn vợ đến đường cùng. Tìm được một ông chồng như thế, cũng đủ thảm.”
Đỗ Tiêu im lặng một lúc, ngước mắt nhìn Vu Lệ Thanh, nghiêm túc nói: “Em hiểu rồi, chị. Em sẽ nói chuyện kỹ với Thạch Thiên. Lúc thăng chức em đã nói với sếp là tạm thời chưa có kế hoạch có con. Em sẽ trao đổi với Thạch Thiên về điều này.”
“Nói cho tốt nhé, đừng cãi đừng gây nhau nhé. Chú ý kỹ năng giao tiếp một chút.” Vu Lệ Thanh bưng khay lên, nhắc nhở lần cuối.
Gần 9 giờ tối Thạch Thiên mới đến đón Đỗ Tiêu.
Thạch Thiên giờ không có ngày nghỉ cuối tuần, anh căn bản chẳng có ngày nghỉ nào, cả người luôn trong trạng thái làm việc liên tục. Đỗ Tiêu thấy anh như gầy đi, khuôn mặt càng thêm góc cạnh.
“Em đã nghĩ kỹ về ảnh cưới chưa? Cuối cùng chọn studio nào?” Anh hỏi trên đường về.
“Em vẫn đang so sánh.” Đỗ Tiêu buồn rầu. Có hai studio rất ưng ý, chất lượng ngang nhau, khiến chứng khó chọn của cô lại tái phát.
Thạch Thiên cười: “Có gì phải buồn, nhắm mắt chọn đại một cái là xong.”
Đúng là đàn ông! Nếu anh không đang lái xe, Đỗ Tiêu đã muốn đấm anh một cái!
Đỗ Tiêu định tìm thời điểm thích hợp để nói với Thạch Thiên về chuyện cô đã bàn với Vu Lệ Thanh. Nhưng về đến nhà anh đi tắm ngay, tắm xong liền kéo cô lên giường.
Thạch Thiên dạo này bận quá, hầu như không có thời gian hẹn hò, thời gian ân ái còn nhiều hơn cả thời gian hẹn hò.
Áp lực công việc của anh hiện tại rất lớn, chuyện yêu đương vốn là phương pháp giải tỏa áp lực hiệu quả, với lại anh đang ở độ tuổi sung mãn nhất, nên thường xuyên đòi hỏi Đỗ Tiêu.
Tuy là lần đầu của anh với Đỗ Tiêu, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh nhanh chóng tiến bộ thành tài xế già đời. Đỗ Tiêu rất nhanh đã bị anh trêu chọc động lòng.
Đỗ Tiêu có một ưu điểm, khi nghiêm túc với việc gì sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Dù bị trêu chọc đến mê man, cảm giác anh muốn tiến vào, Đỗ Tiêu vẫn tỉnh táo cản lại, nhắc nhở: “Đeo bao!”
Thạch Thiên cắn vành tai cô nói: “Không đeo, sắp cưới rồi, có thai thì có thai…”
------oOo------