Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 115

Từ nhỏ đến lớn, Đỗ Tiêu luôn được mọi người khen là “Ngoan ngoãn”, “Biết nghe lời”, “Là đứa trẻ ngoan”. Chưa từng có ai nói cô “Bướng bỉnh” hay “Ngang ngược” cả.

 

Bởi vì Đỗ Tiêu vốn không phải type người thích làm theo ý mình. Nhưng lúc này đây, cô không phải đang bướng bỉnh, mà là đang kiên định bảo vệ quyền tự do trong cuộc hôn nhân tương lai của mình… Quyền được tự lập.

 

Đấy chính là điều cô đang đấu tranh.

 

Nửa năm trước, khi rời khỏi gia đình, Đỗ Tiêu chỉ mang theo cảm giác mơ hồ, chưa định hình. Nhưng trong nửa năm ngắn ngủi ấy, cô đã trưởng thành thần tốc. Từ một cô gái chỉ biết “dạ dạ vâng vâng” nghe lời bố mẹ, giờ đã biết quan sát và tự đặt câu hỏi.

 

Cô ngày càng nhận ra tầm quan trọng của khả năng tự lập. Khả năng đó thể hiện qua việc đi làm kiếm tiền. Đó là thứ không ai có thể cướp đoạt, là thứ dù người ta có từ bỏ bạn đi nữa cũng không thể lấy mất. Với Đỗ Tiêu, không có gì cho cô cảm giác an toàn và tồn tại hơn thế.

 

Cả đời này Đỗ Tiêu quen với việc nhường nhịn và thuận theo, chỉ duy nhất chuyện này, trong thâm tâm cô biết mình phải kiên trì đến cùng.

 

Đêm nay không mấy vui vẻ.

 

Thạch Thiên và Đỗ Tiêu không làm “chuyện ấy”. Họ nằm quay lưng về phía nhau, không ai nói với ai lời nào. Một lúc sau Thạch Thiên nằm yên, rồi xoay người về phía cô, cuối cùng ôm cô vào lòng. Đỗ Tiêu không phản kháng, cũng chẳng lên tiếng. Cô chỉ im lặng nhìn bức tường cũ kỹ trước mặt.

 

Thạch Thiên ngủ trước cô, anh thực sự quá mệt. Đỗ Tiêu nghe hơi thở đều đặn của anh hồi lâu mới nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

 

Từ khi yêu nhau đến giờ, một người quá chiều chuộng, một người quá ngoan ngoãn, họ hiếm khi cãi vã. Cả hai đều nghĩ sẽ ngọt ngào mãi như thế cho đến già, nào ngờ đến lúc bàn chuyện cưới xin lại nảy sinh bất đồng.

 

Chiều hôm sau, Thạch Thiên gọi điện cho Đỗ Tiêu: “Hôm nay anh về muộn. À mà em chuyển đồ qua chỗ anh đi. Cái giường em chật quá, ngủ chẳng thoải mái gì cả.”

 

Từ trước khi bố mẹ Thạch Thiên đến thăm, Đỗ Tiêu đã chuyển về căn hộ của mình, và vẫn chưa kịp chuyển lại qua chỗ anh. Mấy ngày nay nếu Thạch Thiên về sớm thì sẽ đến chỗ Đỗ Tiêu, còn nếu về quá muộn, sợ làm phiền cô nên lại về nhà mình.

 

Căn hộ của Đỗ Tiêu chỉ có giường đơn 1m2. Hai người nằm chen chúc vừa đủ, nhưng cũng chỉ là “vừa đủ” mà thôi. Theo kế hoạch ban đầu, đợi bố mẹ Thạch Thiên về, Đỗ Tiêu sẽ thu xếp thời gian chuyển lại qua chỗ anh. Nhưng khi Thạch Thiên đề nghị, Đỗ Tiêu lại ngập ngừng: “Hôm nay em đi cả ngày, hơi mệt. Để lúc nào rảnh em chuyển sau.”

 

Thạch Thiên còn bận hơn Đỗ Tiêu, nghe vậy đành nói: “Vậy cũng được.”

 

Tối đó khi Thạch Thiên về thì Đỗ Tiêu đã lên giường.

 

Thạch Thiên leo lên giường, ôm cô từ phía sau, khẽ hỏi: “Em ngủ rồi à?” Đỗ Tiêu nửa tỉnh nửa mê, mắt nhắm nghiền “ừm” một tiếng.

Thạch Thiên nói tiếp: “Hôm nay anh lại nói chuyện với mẹ.”

 

Đỗ Tiêu mở mắt.

 

“Anh nói với mẹ là em muốn đi làm, không muốn nghỉ việc. Mẹ bảo không sao, em có thể sinh con trước, đợi bé lớn chút, vào mẫu giáo hay đi học rồi em đi làm lại. Anh thấy cũng được. Em nghĩ sao?”

 

Đỗ Tiêu không thấy “được” chút nào, nhưng cô cũng chẳng biết nên trả lời Thạch Thiên thế nào. Cô im lặng, giả vờ ngủ.

 

Thạch Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy cô nhắm mắt, thở dài một tiếng rồi nằm xuống ngủ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

 

Thứ hai đi làm, Đỗ Tiêu tán gẫu với chị đồng nghiệp ở phòng pha trà. “Con chị mấy tuổi rồi?”

“Học lớp 2.”

 

“Vậy chị ở nhà mấy năm?”

 

“Từ lúc mang thai là nghỉ luôn, cũng 7 năm rồi.” “Chăm con có phải mệt hơn đi làm không chị?” “Còn phải nói!”

“Trước đây chị làm việc gì ạ?”

 

“Hồi trẻ làm ở công ty quảng cáo, trời ơi, lúc đó nhiệt huyết lắm. Nghỉ mấy năm rồi đi làm lại, chẳng còn nhiệt huyết đâu, chỉ muốn làm việc ổn

 

định, miễn là không phải ở nhà là được.”

 

Tuy chị này vào công ty nhờ quan hệ, lương không cao, bằng lương những sinh viên mới ra trường cùng vị trí, thậm chí còn thấp hơn Đỗ Tiêu vì vào sau.

 

Nhưng hoàn cảnh gia đình chị khá giả, vốn chẳng cần đi làm kiếm tiền. Chỉ là không muốn ở nhà nên nhân dịp con đi học mới đi làm lại, thuần túy để giết thời gian.

 

Thái độ làm việc của chị cũng như lời chị nói, chẳng có gì nhiệt tình. Hơn nữa Đỗ Tiêu luôn cảm thấy, ở một số mặt chị rất lạc hậu. Tất nhiên cũng có thể do phòng ban họ nhiều phụ nữ trẻ nên mới thấy rõ sự chênh lệch. Chị này lớn tuổi hơn mọi người nên luôn có khoảng cách thế hệ, nhiều thứ giới trẻ hay dùng như các app gì đó, chị thường không biết cách xài, tạo nên khoảng cách thế hệ rõ rệt. Chị như người cô độc trong phòng ban vậy.

 

Chị đồng nghiệp pha trà xong rồi quay về chỗ. Đỗ Tiêu đứng trong phòng pha trà một lúc, tay cầm cốc nước, lặng lẽ suy nghĩ trước khi quay về.

 

Tối đó Thạch Thiên báo sẽ về muộn, Đỗ Tiêu ngủ trước. Sáng thứ ba thức dậy không thấy bóng dáng anh đâu, mở điện thoại thấy tin nhắn WeChat: “Muộn quá, em ngủ đi. Anh không qua đâu.”

 

Đỗ Tiêu lại có thêm một ngày để bình tĩnh suy nghĩ.

 

Thứ tư Thạch Thiên hiếm khi về sớm được, hai người ngủ ở căn hộ anh. Đêm đó họ âu yếm l*m t*nh, không ai nhắc đến chuyện không vui trước đó.

 

Giá như Thạch Thiên có thể từ bỏ ý định trước kia thì tốt biết mấy, Đỗ Tiêu nghĩ. Để những bất đồng đó cứ thế trôi qua đi.

 

Nhưng mâu thuẫn không giải quyết sẽ mãi tồn tại. Thứ sáu, họ lại cãi nhau lần nữa vì chuyện này.

Chẳng có gì bất ngờ, là vì mẹ Thạch Thiên lại gọi điện hối thúc tiến độ, hỏi đã thuyết phục được Đỗ Tiêu chưa.

 

Nghe nói Đỗ Tiêu không đồng ý, mẹ Thạch Thiên mắng con trai một trận. Và đó mới chỉ là khi Thạch Thiên nói Đỗ Tiêu không muốn có thai trước khi cưới, anh còn chưa nói cô định ba năm nữa mới sinh con.

 

Mẹ Thạch Thiên nói: “Con không nói nổi thì để mẹ nói chuyện với Tiêu Tiêu.”

 

Thạch Thiên hiểu rằng một khi để mẹ trực tiếp nói chuyện với Đỗ Tiêu về vấn đề này, chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn nghiêm trọng giữa mẹ chồng nàng dâu. Anh lập tức ngăn mẹ lại.

 

Sau đó mẹ Thạch Thiên tức giận đưa điện thoại cho bố. Bố Thạch Thiên đương nhiên không cảm xúc thái quá như mẹ, nhưng lời ông nói còn có trọng lượng hơn.

 

Ông không hét hò như vợ đòi Thạch Thiên và Đỗ Tiêu phải có thai ngay, ông rất độ lượng tỏ ý hiểu được con gái lo cho hình ảnh nên có thể đợi đến sau khi cưới. Nhưng ông nói rõ, sau khi cưới Thạch Thiên không được để ông đợi lâu, phải mau chóng có cháu, tốt nhất là con trai luôn.

 

Còn về con dâu tương lai của ông, thật không cần thiết phải đi làm, nhà họ đâu thiếu tiền lương của cô. Con cái vẫn nên do mẹ đẻ trông nom mới yên tâm nhất, người giúp việc chỉ cần lo việc nhà thôi, đừng để họ dính vào trẻ con. Bây giờ người ta tâm đen lắm, lúc cha mẹ không để ý sẽ đối xử với trẻ thế nào ai mà biết được.

 

Nói xong, mẹ Thạch Thiên lại cầm điện thoại: “Mẹ nói cho con biết, đây là điều kiện cuối cùng, cưới xong phải cho mẹ có cháu ngay!”

 

Bà ra tối hậu thư cho Thạch Thiên. Thạch Thiên đau đầu muốn nổ.

Mấy ngày nay anh và team đang chạy deadline điên cuồng, mệt như chó. Giờ lại bị bố mẹ tạo áp lực, một đầu như hai cái đầu. Quan trọng nhất là… dù Thạch Thiên thấy bố mẹ ép hơi gắt, nhưng xét cho cùng, họ cũng không sai.

 

Trong cơn đau đầu muốn nứt, anh chỉ còn hy vọng Đỗ Tiêu sẽ thỏa hiệp. Anh nghĩ, sau này nhất định sẽ cho cô sống tốt để bù đắp cho sự nhượng bộ lúc này.

 

Nhưng, Đỗ Tiêu lại làm anh thất vọng.

 

“Em có thể đừng cứng đầu thế được không!” Thạch Thiên đau đầu túm tóc.

 

So với Thạch Thiên, Đỗ Tiêu vì có mấy ngày để bình tĩnh suy nghĩ nên ngược lại rất điềm tĩnh.

 

“Em không cứng đầu. Thạch Thiên à, chính anh mới là người đưa ra yêu cầu em không thể chấp nhận.” Cô nói.

 

Thạch Thiên ngửa mặt, tay chống hông đi vòng quanh rồi dừng lại trước mặt Đỗ Tiêu: “Tiêu Tiêu à, nếu em thực sự muốn đi làm, có thể sinh con trước, đợi bé lớn chút rồi đi làm lại cũng được. Lúc đó mình thuê người giúp việc lo việc nhà đưa đón con, đều được hết. Không ảnh hưởng gì đến em đâu.”

 

Không ảnh hưởng sao? Đỗ Tiêu ngẩng đầu nhìn Thạch Thiên: “Em mà nghỉ việc bây giờ, dù mấy năm sau đi làm lại thì kinh nghiệm làm việc hiện tại cũng thành công cốc, chẳng giúp ích gì cho tương lai cả. Đến lúc đó, em chỉ có thể cạnh tranh với mấy đứa trẻ mới tốt nghiệp, tranh giành công việc với chúng nó, nhận cùng mức lương. Em chưa chắc còn được mức lương như bây giờ.”

 

“Thì sao?” Thạch Thiên kiệt sức, châm chọc: “Em kiếm được mấy đồng đó rồi làm gì? Cũng chỉ đủ tiền tiêu vặt cho em thôi.”

 

Đỗ Tiêu chợt thấy nghẹt thở.

 

Trong khi đó, Thạch Thiên vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường. Anh vẫn đang nói: “Em cứ ở nhà đi, chăm lo cho cả hai chúng ta. Em làm vậy sẽ giúp anh an tâm hơn, không phải lo lắng gì cả. Anh có thể cho em gấp mười, gấp hai mươi lần số tiền em đang kiếm được!”

 

Anh nắm chặt cổ tay Đỗ Tiêu, khẩn khoản: “Tiêu Tiêu à, thật đấy, em nghe lời anh nhé. Chuyện kiếm tiền cứ để anh lo! Em ở nhà làm những việc em thích là được rồi. Được không? Nghe lời anh nào ~”

 

Nhưng lần này, Đỗ Tiêu không còn “nghe lời” nữa.

 

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả. Khi cô nói muốn học thêm tiếng Anh, Thạch Thiên tỏ vẻ ủng hộ. Khi cô được thăng chức, anh cũng khen ngợi cô. Cô dĩ nhiên biết so với Thạch Thiên xuất sắc, những nỗ lực nhỏ nhoi và tiến bộ của cô chẳng đáng là gì. Nhưng cô luôn nghĩ ít nhất anh cũng công nhận những điều đó.

 

Nhưng hóa ra không phải vậy.

 

Hóa ra Thạch Thiên chưa bao giờ thực sự coi trọng những điều đó.

 

Trên đời này không có người nào hoàn hảo, kể cả khi người đó là Thạch Thiên.

 

Khi tình yêu chạm đến ngưỡng cửa hôn nhân, những mâu thuẫn mà bạn không thể ngờ tới trong những ngày ngọt ngào yêu đương sẽ bộc lộ ra. Đến lúc bàn chuyện cưới xin, cô mới nhận ra quan điểm của Thạch Thiên về việc mang lại cảm giác an toàn cho một người phụ nữ chính là… nuôi dưỡng cô ấy.

 

Điều này chắc chắn không thể tách rời khỏi môi trường anh lớn lên. Từ nhỏ, những gia đình anh tiếp xúc đều giàu có như nhà anh. Những ông chú, bác trong giới ấy ít nhiều đều có người tình bên ngoài. Vợ họ được nuôi trong nhà, ăn sung mặc sướng, vàng đeo đầy người. Nhiều người trong số họ biết, thậm chí đã gặp nhân tình của chồng. Có người tính nết độc địa còn dẫn người đi đánh ghen, có người lại chẳng màng quan tâm, miễn là không đụng chạm đến vị trí chính thất của mình, bên ngoài chồng có bao nhiêu người tình cũng mặc.

 

Như mẹ Thạch Thiên chẳng hạn, điều bà quan tâm nhất thực ra chỉ là đừng để chồng có con riêng đến chia gia sản của Thạch Thiên, chứ không phải là cấm chồng có người ngoài.

 

Thực ra đây không phải đặc trưng của một vùng miền, mà là đặc điểm phù hợp với một tầng lớp xã hội nhất định – giới doanh nhân giàu có.

 

Thạch Thiên lớn lên trong môi trường như vậy, chứng kiến biết bao mối quan hệ vợ chồng kiểu đó. Dù anh đã ra nước ngoài du học, ra Bắc lập nghiệp, có nhiều quan điểm và lý tưởng khác với thế hệ cha chú, nhưng anh không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi môi trường quen thuộc từ nhỏ. Mỗi người, dù bình thường không nhận ra, nhưng khi gặp chuyện sẽ lộ rõ dấu ấn sâu đậm từ gia đình.

 

Thạch Thiên yêu Đỗ Tiêu, yêu đến muốn cưới, rồi cảm thấy việc anh nuôi dưỡng cô, cho cô cuộc sống không lo cơm áo chính là cách thể hiện tình yêu tốt nhất. Tất nhiên, anh chắc chắn sẽ không như những ông chú, bác kia, tìm kiếm tình nhân khắp nơi.

 

Trong ba nghìn nước, anh chỉ múc một gáo là Đỗ Tiêu.

 

Nhưng điểm mấu chốt là, cha mẹ Thạch Thiên đang nóng lòng bồng cháu. Thạch Thiên biết nếu không làm họ vừa lòng, họ sẽ liên tục làm phiền anh.

 

Anh nghĩ Đỗ Tiêu cứ sinh con trước đã, dù sau này cô còn muốn đi làm cũng được. Không nói đến việc cha mẹ sẽ cưng chiều đứa nhỏ đến mức nào, chỉ riêng thu nhập của anh cũng đủ thuê bảo mẫu.

 

Nhưng đó không phải điều Đỗ Tiêu muốn.

 

Quan điểm sống không phải thứ có thể nói bằng miệng, mà thể hiện qua mọi khía cạnh.

 

Yêu nhau với Thạch Thiên lâu như vậy, cứ ngỡ quan điểm sống của hai người hợp nhau, không ngờ đến bước cuối cùng lại xảy ra vấn đề, quan điểm va chạm nhau. Tệ hơn nữa, va chạm này chạm đúng điểm mấu chốt của Đỗ Tiêu.

 

Đúng vậy, điểm mấu chốt thật sự.

 

Nếu không phải vì huyết áp cao khi mang thai, có lẽ Tào Vân cũng chẳng tính chuyện từ chức. Chị ấy làm việc ở công ty rất ổn định, cũng không có ý định chuyển vị trí. Vị trí giám đốc của Tào Vân là thứ vô cùng khó có được.

 

Trước đó, khi Chương Hoan lập kế hoạch nghề nghiệp cho Đỗ Tiêu, còn bỏ qua luôn Tào Vân, định đào tạo Đỗ Tiêu làm sales, chính là vì nghĩ vị trí này không có khả năng trống, đến nỗi không thể vẽ ra bánh vẽ lớn hơn.

 

Thực tế là dù tương lai Đỗ Tiêu có muốn chuyển vị trí, việc cô được rèn giũa ở vị trí giám đốc khách hàng này cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho cô, tốt hơn nhiều so với việc nhảy thẳng sang sales hay chiến lược với khoảng cách xa như vậy. Với tính cách của cô, thay đổi càng nhỏ thì khó khăn càng ít.

 

Mà công việc của cô có ngưỡng vào thấp, tính kỹ thuật yếu, bản thân cô cũng không có kiến thức chuyên môn hay kỹ năng nổi bật nào, một khi đứt đoạn sự nghiệp, mọi tích lũy hiện tại sẽ trở thành vô nghĩa.

 

Những điều này, Đỗ Tiêu nghĩ rất rõ. Trên đời không có người hoàn hảo.

Thạch Thiên thật sự rất tốt, như thiên thần sáng rỡ, xuống trần gian chỉ để cứu rỗi cô. Nhưng nếu thật sự đặt kỳ vọng vào việc “được” cứu rỗi, chắc chắn sẽ thất vọng.

 

Điều này, Đỗ Tiêu cũng nghĩ rất rõ.

 

Lúc này đây, Đỗ Tiêu không còn là cô gái 25 tuổi mơ hồ, ngây thơ ngày nào nữa. Cô đã nhìn nhận cuộc đời mình rất rõ ràng, thấu đáo.

 

Và rồi cô phải đưa ra lựa chọn.

 

Cô cố nén cảm giác nghẹt thở khó chịu trong lòng, kiên định một lần nữa bày tỏ thái độ với Thạch Thiên: “Em không thể không có công việc riêng, em không thể từ chức.”

 

Thạch Thiên cuối cùng cũng nổi giận.

 

“Em sao mà không hiểu chuyện thế!” Anh giận dữ, giọng càng lúc càng cao.

 

“Em không thể nghĩ cho anh được sao?” Thạch Thiên vừa nói xong thì nhận ra giọng mình quá to, quá nghiêm khắc. Anh vốn luôn cưng chiều, dịu dàng với Đỗ Tiêu, chưa bao giờ như vậy.

 

Anh thở dài, kiềm chế cảm xúc, hạ giọng nói: “Xin lỗi em, anh thật sự… Anh bây giờ thật sự quá mệt mỏi. Tiêu Tiêu à, anh hy vọng em đừng chỉ nghĩ cho mình, anh mong em có thể nghĩ nhiều hơn về tương lai của hai chúng ta.”

 

Đỗ Tiêu cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà. Đó là sự từ chối và phản kháng không lời.

 

Thạch Thiên cảm thấy bực bội trong lòng.

 

“Em có thật sự yêu anh không? Nếu em yêu anh, tại sao chuyện nhỏ này em cũng không chịu nhường nhịn chứ?” Anh tức giận nói, “Đỗ Tiêu, nếu em thật sự yêu anh, ngày mai em hãy nói chuyện với chị Chương về việc từ chức đi!”

 

Đỗ Tiêu đột ngột ngẩng đầu.

 

Sau một hồi nhìn nhau, cô từ từ, dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Thạch Thiên.

 

“Xin lỗi…” Cô nói khẽ, “Em không thể…” Thạch Thiên tức giận đến cực điểm.

“Anh hiểu rồi! Đối với em, anh chẳng quan trọng gì phải không?” Anh hét lớn, “Nếu vậy, thì chia tay đi!”

 

Nói xong, Thạch Thiên đá cửa nhà rồi bỏ đi, về nhà mình.

 

Đỗ Tiêu nhìn cánh cửa đóng sập “bịch” một tiếng, cố gắng kìm nén nước mắt. Nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn dài xuống sàn nhà.

 

Vỡ tan.

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment