Trong kỳ nghỉ lễ 1/5, Đỗ Tiêu rủ Hoàng Thán đi du lịch.
Ban đầu mẹ Đỗ lo lắng khi để hai cô gái trẻ đi xa một mình không an toàn. Nhưng nhìn tình trạng của Đỗ Tiêu, bà không đành lòng ngăn cản. Khi nghe con gái nói sẽ đi theo tour du lịch có hướng dẫn viên, bà mới
yên tâm đồng ý.
Thực ra, Hoàng Thán rủ Đỗ Tiêu đi chơi chỉ để giúp cô bạn khuây khỏa nỗi buồn. Trong vòng một tháng, Đỗ Tiêu sút mất 14 cân. Vẻ tươi tắn
ngày nào giờ không còn, thay vào đó là thân hình mảnh mai đến xương xẩu. Trông cô không còn vẻ ngây thơ của con gái nữa, mà đã mang dáng vẻ của một người phụ nữ trưởng thành. Trong thời đại chuộng vóc dáng
mảnh mai này, điều đó càng làm cô thu hút ánh nhìn từ phái nam.
Trong đoàn du lịch có một gia đình ba người, người con trai trông chừng 28-29 tuổi đặc biệt để ý đến Đỗ Tiêu, suốt chuyến đi cứ tìm cách nói chuyện làm quen với cô.
Trong chuyến đi, Đỗ Tiêu tâm sự với bạn thân: “Tớ cứ không ngừng nhớ về những kỷ niệm khi còn bên nhau. Những hình ảnh đó cứ hiện về trong đầu, tớ không kiểm soát được.”
“Rồi dần dần tớ nhận ra… có lẽ tớ không yêu anh ấy nhiều như anh ấy yêu tớ. Chắc chắn tớ có yêu anh ấy, nhưng khi ở bên nhau,tớ… luôn giữ một khoảng cách.”
“Về mặt tình cảm, tớ luôn có sự dè dặt, không thể thực sự buông bỏ để toàn tâm toàn ý. Không giống như anh ấy…”
“Anh ấy yêu một cách trọn vẹn, không hề giữ lại điều gì. Tớ có thể cảm nhận được điều đó.”
“Tại sao ư? Có lẽ là vì… Tớ không có cảm giác an toàn.”
Đỗ Tiêu và Hoàng Thán ngồi trong quán Starbucks bên bờ sông ở phố cổ, uống trà sữa đá, nhìn dòng người tấp nập qua lại.
Hoàng Thán hỏi: “Vậy… có bao giờ cậu nghĩ đến chuyện quay lại tìm anh ấy không?”
Đỗ Tiêu im lặng hồi lâu rồi đáp: “Mâu thuẫn không thể hòa giải được, có tìm anh ấy cũng vô ích. Chuyện này cần một người phải nhượng bộ.”
Đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn về phía cây cầu gỗ dài và bóng nước phản chiếu xa xa.
“Tớ không thể nhượng bộ.” Cô nói.
Sau đó cô gỡ số điện thoại của Thạch Thiên ra khỏi danh sách chặn, anh chưa từng gọi lại cho cô. Cô nghĩ, có lẽ anh cũng không muốn nhượng bộ.
Hoàng Thán nhìn bạn mình, ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô: “Từ lúc dọn ra khỏi nhà đến giờ, cậu thay đổi nhiều đến đáng sợ.”
“Nhưng tớ ủng hộ quyết định của cậu!” Hoàng Thán chống cằm nói, “Nếu là tớ, tớ cũng sẽ lựa chọn như vậy.”
Thạch Thiên nhận được vài tấm ảnh của Đỗ Tiêu từ Vương Tử Đồng. Cô gầy đến đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận… càng trở nên xinh đẹp hơn.
Những đêm thức khuya làm việc, khi cuối cùng cũng được nằm xuống giường, Thạch Thiên thường lấy điện thoại ra ngắm nhìn những bức ảnh gần đây của cô.
Dịp nghỉ lễ 1/5, anh về nhà thăm gia đình.
Mẹ Thạch bàn với anh về chuyện mua nhà. Dù đã chia tay với Đỗ Tiêu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến kế hoạch mua nhà ở Bắc Kinh của
nhà họ Thạch. Nếu Thạch Thiên định cư lâu dài ở đây, việc mua bất động sản là điều cần thiết. Do chính sách hạn chế của Bắc Kinh, bố mẹ Thạch đều không đủ điều kiện mua nhà, công ty chỉ có thể mua nhà
thương mại, cuối cùng chỉ có thể dùng tên Thạch Thiên. Dù không vui nhưng mẹ Thạch cũng đành chấp nhận.
Nhưng đã như vậy thì tốt nhất nên mua khi Thạch Thiên còn độc thân, để làm tài sản trước hôn nhân cho an toàn.
Thạch Thiên bỗng hỏi: “Căn nhà này có thể đứng tên cả con và Đỗ Tiêu không?” Những chuyện như làm giấy nợ hay lưu bằng chứng chuyển khoản để phòng xa, anh chắc chắn sẽ không làm.
Nhưng mẹ Thạch lập tức phản đối: “Con bị ngốc à? Đây là nhà của mẹ, tiền của mẹ, dựa vào đâu mà đứng tên con bé!” Nếu không phải vì chính sách hạn chế của Bắc Kinh, bà thậm chí còn chẳng muốn để Thạch Thiên đứng tên. Tất cả bất động sản của gia đình hiện giờ đều đứng tên
bà.
Bà rất không vui, chất vấn: “Các con không phải đã chia tay rồi sao? Lại quay lại với nhau à? Có phải Đỗ Tiêu đề nghị không?”
“Không có, vẫn chia tay.” Thạch Thiên buồn bã nói, “Là con tự nghĩ vậy thôi. Từ lúc chia tay bọn con chưa liên lạc lại.”
Mẹ Thạch hiểu ra, thằng con trai của bà… vẫn chưa quên được Đỗ Tiêu.
“Tiêu Tiêu là đứa tốt, mẹ thích con bé. Nếu con có bản lĩnh thì đi mà theo đuổi lại nó.” Bà chỉ vào Thạch Thiên nói, “Nhưng đừng có mơ dùng tiền của mẹ để cho người khác. Tiền của mẹ là của mẹ, dù con là con trai mẹ thì cũng phải đợi mẹ chết đã mới thành của con. Chừng nào mẹ còn
sống một ngày, con đừng có mơ nhìn vào tiền của mẹ.”
Lão Trương từng nói, lòng người như thế, không phải con một thì ngay cả cha mẹ ruột cũng chưa chắc đã tin được. Nhưng dù là con một, dù cha
mẹ có thể tin con thì cha mẹ chưa chắc đã sẵn lòng tin tưởng đứa con đó.
Ai cũng cần có cảm giác an toàn.
Mọi bất động sản trong nhà đều đứng tên mẹ, Thạch Thiên từ nhỏ đã quen như vậy, không thấy có gì không đúng. Anh thậm chí còn định làm theo, tương lai anh kiếm được tài sản gì cũng có thể để đứng tên Đỗ
Tiêu.
Nhưng lúc này, anh nhìn người mẹ ruột của mình, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ ấy là bao nhiêu năm mỏi mệt đấu tranh với chồng và những người
phụ nữ bên ngoài.
Bà không tin tưởng chồng mình, với bà thứ an toàn nhất chính là tiền. Bà muốn nắm chặt tiền trong tay, ngay cả con trai ruột cũng không hoàn
toàn tin tưởng. Sợ anh bị mê muội, để tiền rơi vào tay vợ mất. Vậy còn Đỗ Tiêu? Cảm giác an toàn của Đỗ Tiêu đến từ đâu?
Thạch Thiên nhớ lại cái đêm nói lời chia tay, dù anh nói thế nào cô cũng
kiên quyết không chịu nhượng bộ. Cô chưa từng kiên quyết như vậy vì điều gì, khi anh nói ra hai chữ “chia tay”, trong mắt cô rõ ràng có sự tan vỡ.
Sự kỳ vọng của cô dành cho anh đã tan vỡ.
“Mẹ, nếu con cưới Đỗ Tiêu, chưa sinh con ngay thì sao?” Anh hỏi, “Đợi hai ba năm nữa hãy sinh?”
Mẹ Thạch tức giận: “Con không sinh con, cưới làm gì. Mẹ nói cho con biết, con không sinh con, đừng mong mẹ cho tiền mua nhà!”
Bà cười lạnh: “Còn cả căn nhà kia của con, đó cũng là nhà của mẹ, không cho mẹ có cháu nội thì đừng mong ở nhà của mẹ! Nằm mơ!”
Thạch Thiên mang tâm trạng nặng nề đó kết thúc kỳ nghỉ, bay về Bắc Kinh. Trước khi máy bay hạ cánh, từ cửa sổ nhìn xuống thành phố Bắc Kinh rộng lớn, anh chợt nhận ra sự bất lực của mình.
Trước đây anh luôn rất tự tin, thậm chí là tự mãn, nghĩ rằng mình có thể cho Đỗ Tiêu rất nhiều thứ.
Bỗng nhiên mới phát hiện, thực ra anh chẳng thể cho Đỗ Tiêu được gì
cả. Tất cả số tiền tích góp trước đây đều đổ vào sự nghiệp mới, đến giờ vẫn chưa sinh lời. Ngay cả tiền mua nhà cưới thực chất cũng là tiền của bố mẹ. Chỉ vì anh là con một, trong tiềm thức luôn nghĩ rằng sớm muộn gì tài sản này cũng là của mình, nên mới không cảm thấy có gì.
Nhưng khi đưa Đỗ Tiêu vào những tính toán này, anh mới nhận ra thực ra anh chẳng thể cho cô được gì cả.
Ngược lại, anh còn định cưỡng ép tước đi thứ duy nhất mà cô có thể hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn dựa vào – đó là công việc của cô.
Về đến Bắc Kinh, việc đầu tiên là đến tiệm mèo đón Nguyên Bảo về. Chủ tiệm nói: “Con mèo này bị nấm, cần bôi thuốc. Tôi đã nói với anh
trước rồi.”
Lúc gửi mèo, phần lông trên đầu Nguyên Bảo đã hơi bất thường, chủ tiệm nghi ngờ là nấm nên đã nói trước với Thạch Thiên. Mới qua có một
kỳ nghỉ, triệu chứng đã rõ ràng.
Nguyên Bảo vốn là một cô mèo xinh đẹp, giờ đầu bị nấm trọc lốc, nhan sắc tụt dốc, chỉ còn đôi mắt to tròn như thủy tinh, ngây thơ nhìn
Thạch Thiên thở dài, vuốt nhẹ lưng con mèo.
Tối đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ, Đỗ Tiêu bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đặt laptop xuống, ngạc nhiên hỏi: “Ai vậy?”
Bên ngoài không có tiếng trả lời. Cô lê dép đi ra, nhìn qua mắt mèo, chẳng thấy ai. Đang thắc mắc thì nghe thấy tiếng mèo kêu.
Đỗ Tiêu do dự một chút, hé cửa ra một khe nhỏ – cô đã gài dây xích khóa nên không sợ ai đột ngột xông vào. Ngoài cửa quả thật không có ai,
Đỗ Tiêu cúi xuống liền thấy lồng sắt đựng mèo. Dù đã xấu xí đi nhưng cô vẫn nhận ra ngay đó là Nguyên Bảo.
Cô vội vàng tháo dây xích mở cửa, ngồi xuống mới thấy dưới lồng mèo còn có một mảnh giấy.
[Nó bị nấm, anh không có thời gian chăm sóc. Đây là mèo của em, để nó về với em.]
Đỗ Tiêu nhìn nét chữ quen thuộc, ngẩn người một lát, chợt bừng tỉnh, không kịp để ý đến Nguyên Bảo nữa, lê dép chạy vội ra phía thang máy!
Một thang máy đang đi xuống, tầng 5, tầng 4, tầng 3, tầng 2, tầng 1. Rồi dừng ở tầng 1, không nhúc nhích.
Đỗ Tiêu ngửa đầu nhìn màn hình hiển thị. Hồi lâu, cô cúi đầu xuống, che miệng lại, vai hơi run lên, quay người bỏ đi.
Thạch Thiên vẫn luôn nhìn cô.
Anh nấp trong góc tối của cầu thang, nhìn trộm Đỗ Tiêu qua ô cửa sổ nhỏ của cửa thoát hiểm.
So với tấm ảnh mà Vương Tử Đồng đã gửi cho anh trước đó, cô còn gầy hơn nhiều. Gương mặt cô hốc hác, thân hình mảnh mai trong chiếc váy
ngủ cotton đơn giản, trông yếu ớt như thể có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Anh thấy cô đưa tay che miệng, khóc thầm không một tiếng động. Khi
cô xoay người bước đi, anh suýt chút nữa đã không kìm được mà lao ra. Nhưng rồi anh vẫn cố nén lại.
Bây giờ anh chưa thể gặp Đỗ Tiêu được.
Anh không biết nếu gặp cô, anh có thể nói gì, hoặc có thể cho cô điều gì?
Lúc này đây, anh chẳng thể cho cô được gì cả.
Thạch Thiên nghiến răng. Đỗ Tiêu, em đợi anh nhé.
Thạch Thiên lao vào công việc như một kẻ điên. Dự án của anh đã bước vào giai đoạn nước rút, dự kiến sẽ có thể lên sóng trước ngày mùng một
tháng sáu.
Hôm đó, sau khi tăng ca điên cuồng trở về nhà, theo thói quen anh mở ứng dụng định vị lên, muốn nhìn thấy chấm sáng đại diện cho Đỗ Tiêu.
Mỗi khi thấy chấm sáng ấy ở gần anh như thế, lòng anh lại thấy yên bình.
Nhưng hôm nay, chấm sáng ấy không còn xuất hiện ở vị trí thường ngày nữa. Đồng tử Thạch Thiên co lại.
Chấm sáng xuất hiện ở phía đông, cách vành đai 3 xa hơn một chút, gần
sát vành đai 4. Lúc này đã là hai giờ sáng, chấm sáng ấy đứng yên một chỗ, không di chuyển, cho thấy Đỗ Tiêu đang ở đó.
Thạch Thiên biết nơi đó, Đỗ Tiêu đã từng kể với anh. Đó là căn nhà mà nhà họ Đỗ mua cho cô. Sao cô lại…
Thạch Thiên chợt nhận ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi dữ dội. Anh vứt laptop xuống và chạy ra khỏi nhà.
Anh ra vào khu này quá thường xuyên nên bảo vệ khu chung cư của Đỗ Tiêu đều quen mặt. Nhưng lần này khi anh chạy vào, bảo vệ ở cổng thò đầu ra khỏi cửa sổ gọi với theo: “Anh ơi, anh ơi!”
Thạch Thiên dừng bước, người bảo vệ nghiêng người ra hỏi: “Anh định lên chỗ bạn gái anh phải không?”
Thạch Thiên đáp: “Vâng.”
Bảo vệ nói: “Cô ấy dọn đi rồi, anh không biết à?”
Tháng Năm chênh lệch nhiệt độ lớn, trưa nắng có thể thiêu người chết, đêm xuống gió lại lạnh buốt.
Thạch Thiên chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay, gió đêm thổi vào, cảm giác lạnh thấu xương.
Đỗ Tiêu đã dọn đi rồi…
“Anh ơi, anh không sao chứ?” Bảo vệ lo lắng hỏi.
Thạch Thiên và Đỗ Tiêu là một đôi nổi tiếng ở đây, vì ngoại hình quá ấn tượng nên đội bảo vệ ai cũng biết. Khi Đỗ Tiêu chuyển đi, dù hành lý không nhiều nhưng cũng có thể nhận ra là cô đang dọn nhà. Còn có bảo
vệ chủ động qua giúp một tay, tiện thể hỏi xem có phải cô sẽ chuyển đi không. Cô gái xinh đẹp ấy gật đầu, còn chào tạm biệt họ.
Cô lên một chiếc Passat với một người đàn ông cao lớn và rời đi, mấy bảo vệ xì xầm bàn tán. Đã lâu không thấy anh bạn trai đẹp trai của cô ấy,
cô gái xinh đẹp này cũng đột nhiên gầy rộc đi, nhìn thế nào cũng giống như chia tay.
Các bảo vệ không quen người đàn ông cao lớn kia, đoán là bạn trai mới,
nghĩ bụng đúng là đàn ông có thể cặp kè với cô gái như vậy, quả nhiên người nào cũng phải là hạng có tiếng tăm.
Giờ nửa đêm lại thấy anh bạn trai đẹp trai ngày xưa đột ngột xuất hiện,
bảo vệ liền chặn anh lại. Không ngờ, anh chàng đẹp trai này thậm chí còn không biết người đẹp đã dọn đi cùng một anh chàng đẹp trai khác. Bảo vệ nhìn anh với ánh mắt thương cảm.
Thạch Thiên hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc, nói: “Cảm ơn anh.”
Rồi xoay người bước đi.
------oOo------