Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 124

Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, không biết đụng phải thứ gì mà phát ra tiếng động cực lớn.

 

Đỗ Tiêu giật mình quay lại. Người vừa vào bật đèn lên, ánh sáng chói

chang khiến cô phải nhắm nghiền mắt lại, rồi ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Jacky.

 

Đỗ Tiêu mở to mắt, sợ hãi nhìn một người đàn ông béo lùn đang đánh đập Jacky túi bụi, giải thích cho những vết thương trên mặt anh ta.

 

 

“Đồ khốn nạn! Mày dám cặp kè với vợ tao!” “Tao cho mày tuyệt tự luôn!”

“Mẹ mày chứ!”

 

 

Gã đàn ông vừa chửi tục hung tợn, vừa đấm đá Jacky không thương tiếc. Jacky liên tục kêu thét đau đớn.

 

Đỗ Tiêu sợ hãi co người lại, liếc mắt về phía cửa, bỗng trợn tròn mắt không dám tin: “Vương Lâm?”

 

Vương Lâm đang đứng ở cửa. Mặt cô ta tiều tụy, hơi vàng vọt như người bệnh, má có vài vết bầm, rõ ràng cũng bị đánh. Nhưng cô ta nhìn Jacky

bị đánh mà không có ý định can ngăn, ánh mắt nhìn hai người đàn ông đầy oán độc, ghê tởm và căm hận, khiến gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn.

 

 

Đỗ Tiêu vừa kêu một tiếng, ánh mắt Vương Lâm lập tức quay lại. Trong mắt cô ta không còn xin lỗi hay đồng cảm, ngược lại còn lộ ra vẻ khoái trá.

 

 

Tim Đỗ Tiêu chùng xuống.

 

Gã đàn ông béo lùn xoay người tát Đỗ Tiêu một cái!

 

“Kêu cái gì! Im mồm!” Hắn quát, “Mày cũng là đồ đê tiện! Con đ* thấy đàn ông là dính như keo!”

 

“Không, tôi không…” Đỗ Tiêu chưa nói hết câu đã ăn thêm một cái tát nữa, ngã lăn ra đất, mắt nổ đom đóm.

 

“Tưởng mình đẹp lắm hả! Đồ không biết xấu hổ! Mày có bạn trai rồi còn cặp kè với thằng khốn này!” Gã đàn ông tức giận mắng.

 

Lần này Đỗ Tiêu không dám nói gì nữa. Gã đàn ông này rõ ràng không nghe lọt tai điều gì, cô nói gì cũng chỉ khiến mình bị đau đớn thêm.

 

 

Giờ cô đã hiểu ý Jacky khi nói liên lụy cô là sao. Trước đó đã nghe nói Vương Lâm là phụ nữ có chồng, hiển nhiên gã đàn ông mặt mũi bình thường nhưng hung dữ này chính là chồng cô ta. Rõ ràng chuyện ngoại tình giữa cô ta và Jacky đã bị gã biết, giờ là lúc trả giá.

 

 

Chỉ là việc này liên quan gì đến cô chứ! Đỗ Tiêu nằm choáng váng dưới đất nghĩ.

 

Gã đàn ông tiếp tục đánh đập Jacky. Đỗ Tiêu không có đồng hồ đo thời

gian, nhưng cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua. Gã vừa đánh vừa chửi đến thở hổn hển. Với thân hình béo lùn, rõ ràng gã không phải dân thể thao gì.

 

 

May mắn là dù gã đã tát cô hai cái nhưng không đánh đập cô dã man như Jacky. Đỗ Tiêu co ro người, ban đầu còn sợ hãi nhưng dần dần trở nên tê dại. Trong cơn tê dại, cô thậm chí còn nghĩ, là vợ chồng mà nói

thì gã đàn ông này về nhan sắc kém xa Vương Lâm quá, thật không xứng đôi.

 

Vương Lâm chỉ nhìn một lúc rồi biến mất, gã đàn ông đánh mệt, đá Jacky thêm mấy cái nữa rồi thở hồng hộc đi ra ngoài.

 

 

Jacky nằm dưới đất r*n r* yếu ớt, mũi miệng đầy máu.

 

Bên ngoài vọng vào tiếng cãi vã, hình như còn có tiếng khóc của Vương Lâm. Đỗ Tiêu nghe như gã đàn ông lại đánh Vương Lâm, vẫn chửi cô ta

là “đồ đê tiện”. Sau đó mọi thứ im ắng, có vẻ họ đã rời đi.

 

Thỉnh thoảng Jacky lại r*n r* một hai tiếng, Đỗ Tiêu liếc nhìn anh ta, thực sự không thể nào đồng cảm được.

 

 

Vì người này không kiềm chế được bản thân, giờ cô lâm vào nguy hiểm, chưa biết sẽ gặp phải chuyện gì, Jacky dù có thảm hại đến mấy, Đỗ Tiêu cũng không thể thương hại. Đây là quả báo.

 

Chỉ có cô xui xẻo, vô tội mà cũng dính đạn.

 

 

Cô thử cử động xem có thể gỡ tay ra không, nhưng tuyệt vọng phát hiện cổ tay bị băng keo trong quấn không biết bao nhiêu vòng, không thể nào thoát ra được. Trong phòng nóng nực kinh khủng, cô cố gắng một hồi,

chỉ toát đầy mồ hôi mà chẳng ích gì.

 

Cuối cùng cô tuyệt vọng từ bỏ, ngồi im trên sàn nhà, tựa lưng vào bàn bếp. Nóng, khát, đói.

 

Và tràn ngập sợ hãi.

 

 

Bên ngoài bỗng lại có động tĩnh, Đỗ Tiêu nghe thấy tiếng mở khóa. Cửa mở ra, lần này vào là Vương Lâm. Cô ta không bật đèn, chỉ liếc nhìn họ trong bóng tối, xách theo túi nilon, đến bên cạnh Jacky ngồi xuống, lấy ra chai nước khoáng vặn nắp, đổ cho anh ta vài ngụm.

 

 

Jacky bị sặc, ho sặc sụa.

 

“Vương Lâm!” Đỗ Tiêu lên tiếng, giọng hơi run, “Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi, cô có thể thả tôi ra không?”

 

 

Vương Lâm không nói gì, buông chai nước xuống, quay người tát Đỗ Tiêu một cái.

 

“Đồ đê tiện!” Cô ta mắng.

 

 

Dù là phụ nữ nhưng tay Vương Lâm không hề nhẹ hơn chồng cô ta, Đỗ Tiêu thấy mắt nổ đom đóm. Hoàn hồn lại, cô nói: “Rốt cuộc chuyện này liên quan gì đến tôi, tại sao các người lại bắt tôi chứ?”

 

“Không liên quan đến mày?” Vương Lâm túm lấy chai nước té thẳng

vào mặt Đỗ Tiêu, “Sao lại không liên quan? Đồ không biết xấu hổ, mày quyến rũ Jacky! Nếu không phải mày, nếu không phải mày…”

 

Cô ta chưa nói hết câu nếu không phải Đỗ Tiêu thì sao, nhưng giọng oán

hận đó khiến tim Đỗ Tiêu lạnh toát. Cô chợt nghĩ kỹ, chồng Vương Lâm căn bản không quen biết cô, Jacky cũng không vô cớ lôi một người

 

không liên quan vào chuyện này, vậy người cố tình kéo cô vào… chỉ có thể là Vương Lâm!

 

Cô nhớ lại những lần trước, mỗi khi Jacky tiếp xúc với cô, ánh mắt

Vương Lâm nhìn từ xa lạnh lùng thế nào. Cô vội nói: “Cô hiểu lầm rồi! tôi với Jacky không có gì hết! Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp!”

 

“Hiểu lầm cái đầu mày! Mày chính là đồ đê tiện! Mày có bạn trai ngon

lành thế kia còn đi cặp kè lung tung!” Vương Lâm không thèm nghe giải thích, lại tát cô một cái, mắng: “Mày là cái thá gì, tao nhìn là biết ngay! Coi cái thằng kia đem mày xem làm bảo bối! mày thích hợp làm vợ, còn

anh ta chỉ là thằng để chơi đùa thôi đúng không? Đ.m!”

 

Đỗ Tiêu tuyệt vọng len lỏi trong từng tế bào, nhìn Jacky nằm dưới đất. Ánh mắt anh ta chớp liên hồi, không dám đối diện với cô.

 

Gã đàn ông tiến vào, giọng đầy cáu bẳn: “Cô đang làm gì đấy? Sao còn chưa xong?”

 

Vương Lâm vội vàng đáp: “Em làm ngay đây.”

 

Cô ta nhanh tay xé một gói bánh mì, ném xuống cạnh đầu Jacky rồi đứng dậy định đi.

 

“Chỉ cho thằng này ăn thôi à? Định đ.ói ch.ết con kia sao?” Gã đàn ông cáu gắt, “Mày còn muốn tốt với nó phải không? Đ.ồ đ.ê t.iện!” Nói rồi tát Vương Lâm một cái.

 

 

Vương Lâm ủ rũ, nghẹn ngào: “Không có, em sợ anh sốt ruột.” Rồi cũng xé một gói bánh mì ném cho Đỗ Tiêu.

 

Gã đàn ông túm lấy tay Vương Lâm, giọng lạnh lẽo: “Giờ tao hiểu rồi! Mày cứ khăng khăng đòi trói con này cùng, có phải ghen với nó không?”

 

“Anh nghĩ lung tung! Bọn họ đều không phải người tốt! Dù sao trói một đứa hay hai đứa cũng như nhau, cho chúng nó một bài học đi!” Vương

Lâm cãi lại, “Con này có bạn trai giàu đẹp trai, còn lăng nhăng nữa, đúng là không biết xấu hổ!”

 

“Mày cũng không biết xấu hổ! Mày đã có chồng rồi! Đ.ồ đ.ê t.iện!” Gã tát Vương Lâm mấy cái.

 

Trước bạo lực của chồng, vẻ quyến rũ của Vương Lâm tan biến. Cô ta khóc nức nở, bị gã lôi ra ngoài, khóa cửa lại, rồi không còn nghe thấy gì nữa.

 

 

Sau một lúc lâu, Jacky lên tiếng: “… Xin lỗi.” Đỗ Tiêu không thèm để ý đến anh ta.

Jacky yếu ớt nói: “Lúc đó hắn trói tôi, dùng dao uy h**p, bắt tôi gọi em đến…”

 

Đỗ Tiêu đã cảm thấy ghê tởm Jacky đến tận xương tủy.

 

Cô không thèm nhìn anh ta, cố gắng đứng dậy. Mắt cá chân cô cũng bị

trói bằng băng dính, chỉ có thể nhảy lò cò đến bên cửa, dựa vào đó lắng nghe rồi thử gọi: “Có ai không? Có ai không? Có người không?”

 

Cô gọi một lúc nhưng bên ngoài hoàn toàn im lặng. Đành từ bỏ, cô lại nhảy đến bên cửa sổ. Căn phòng này thực ra khá rộng, nhưng vì chất đầy

bàn ghế đồ đạc nên trông có vẻ chật hẹp. Cửa sổ không giống nhà ở bình thường, mà là loại nằm ngang hình chữ nhật đặt ở vị trí cao. Đỗ Tiêu cố hết sức áp sát cửa sổ, lại gọi nửa ngày nhưng chẳng ai đáp lại, chỉ nghe

thấy tiếng vọng của chính mình.

 

Nghĩ lại cũng phải, kiểu bắt cóc trói người thế này, chắc chắn không thể

ở nơi đông đúc. Khi yên lặng lắng nghe, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ. Ngay cả tiếng ồn ào quen thuộc từ những con đường xa xăm cũng không có. Đây rốt cuộc là nơi nào?

 

Đỗ Tiêu cuối cùng từ bỏ việc kêu cứu, ngồi phịch xuống đất. Cổ tay và

mắt cá chân bị băng dính quấn chặt, vừa ngứa vừa khó chịu. Cô ngồi ngẩn ngơ hồi lâu, trong đầu đầy những ý nghĩ miên man, có nỗi sợ hãi về những điều tồi tệ sắp đến, cũng có chút hy vọng được cứu thoát.

Tiếng sột soạt phá tan dòng suy nghĩ của cô. Quay đầu lại, trong bóng tối, Jacky như con chó đang quỳ rạp xuống đất gặm ổ bánh mì. Bánh mì dính đầy bụi đất nhưng anh ta vẫn ăn hết.

 

 

Bụng Đỗ Tiêu đã đói cồn cào từ lâu. Cô liếc nhìn ổ bánh mì còn lại. Cách Vương Lâm ném xuống khiến nó cũng dính đầy bụi đất, trông thật kinh tởm. Cô quay đầu đi, cố chịu đựng cơn đói, không muốn ăn.

 

“Ăn đi,” Jacky bỗng ngẩng đầu lên nói, “Phải giữ sức…”

 

 

Đỗ Tiêu hiểu ra. Không biết sắp phải đối mặt với tình huống gì, nhưng dù thế nào thì giữ sức cũng là điều cần thiết. Nhìn ổ bánh mì dơ bẩn bên chân, cô do dự một lúc rồi cũng nằm sấp xuống, cố nén cảm giác ghê

tởm ăn hết cả ổ.

 

Đỗ Tiêu không nhớ mình đã thiếp đi lúc nào. Hôm sau, cô tỉnh dậy vì tiếng mở khóa cửa. Nằm co quắp cả đêm trên nền nhà cứng, toàn thân cô đau nhức.

 

 

Cặp vợ chồng kia lại đến. Hôm qua chỉ là đánh cho hả giận, qua một đêm, không biết họ nghĩ thế nào, vừa đánh đập Jacky vừa ép hỏi mật mã thẻ ngân hàng. Jacky đương nhiên phải đưa, sau đó họ bỏ đi.

 

 

Khoảng một hai tiếng sau, họ quay lại.

 

“Trong thẻ mày chỉ có hai trăm triệu! Tiền đâu hết rồi! Mày không phải kiếm được nhiều lắm sao?” Gã đàn ông đá Jacky mấy cái.

 

Rút tiền mặt số lớn cần đặt lịch trước, họ đã thử vận may và may mắn là ngân hàng có đủ tiền mặt. Họ rút được hai trăm triệu, nhưng gã đàn ông

không tin Jacky chỉ có từng đó. Với thu nhập của Jacky, số tiền này trông giống như tiền dự phòng khẩn cấp hơn.

 

“Đầu… đầu tư…” Jacky yếu ớt đáp.

 

 

Tiền Jacky đầu tư bên ngoài thì vợ chồng Vương Lâm chắc chắn không thể chạm đến, nhưng trong ngân hàng hẳn còn các khoản đầu tư tài chính.

 

Chồng Vương Lâm ra ngoài bếp, nhanh chóng quay lại với điện thoại

của Jacky, bắt anh ta nói mật khẩu để vào app ngân hàng bán hết các khoản đầu tư. Đa phần không thể chuyển về tài khoản ngay lập tức, nhưng một số khoản có thể rút được. Gã chuyển tất cả số tiền đó vào thẻ

của Jacky, rồi cùng Vương Lâm lại đi ra ngoài.

 

Nhưng trước khi đi, gã hung hăng đá Jacky mấy cái, trong đó có những cú đá chứa đầy căm hận khiến Đỗ Tiêu sợ hãi. Sau khi họ đi, Jacky cuộn

tròn người như con tôm, tiếng r*n r* yếu ớt đến thương tâm.

 

Đỗ Tiêu cũng bị trói tay chân như anh ta, không thể giúp gì được, chỉ có thể nhìn anh ta rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, thỉnh thoảng r*n r* một tiếng.

 

 

Vợ chồng họ đến tối mới quay lại.

 

Gã đàn ông hung hăng lại đánh đấm Jacky. Qua những lời chửi rủa, Đỗ Tiêu hiểu rằng lần rút tiền sau không thuận lợi. Có vẻ họ bị nhân viên

ngân hàng nghi ngờ nên phải vội vã bỏ đi.

 

Lúc này Jacky gần như không còn sức kêu la, anh ta đã ở trong trạng thái nửa mê man, làm sao còn phát ra được tiếng nào.

 

Sau khi họ khóa cửa rời đi, Đỗ Tiêu khẽ gọi: “Jacky? Jacky? Anh ổn không?”

 

 

Jacky không đáp lại, trong phòng im lặng đến đáng sợ, còn tràn ngập mùi hôi thối. Cặp vợ chồng kia không cho họ đi vệ sinh, ban ngày Jacky đã tiểu tiện ra quần, sau đó Đỗ Tiêu cũng không nhịn được nữa, phải tiểu

tiện luôn, người đầy mùi nước tiểu.

 

Trong hoàn cảnh tối tăm ghê tởm này, Đỗ Tiêu sợ hãi đến mức khóc nấc lên.

 

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đỗ Tiêu nằm bất động trên mặt đất. Đứng dậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng nằm yên để giữ chút sức. Hôm qua Vương Lâm lại chỉ cho mỗi người một ổ bánh mì, hoàn toàn không đủ

no, chỉ đủ để không chết đói.

 

Đỗ Tiêu nằm một lúc, không hiểu sao trong lòng bất an, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

 

Ngẩng đầu lên, cô thấy ổ bánh mì của Jacky vẫn còn nằm dưới đất, dính bụi bẩn, chưa được động đến. Cô khẽ gọi: “Jacky, Jacky…”

 

Jacky không có chút phản ứng nào.

 

Đỗ Tiêu im lặng một lát, trong lòng bỗng dấy lên nỗi sợ hãi mãnh liệt.

 

 

Cô đã nhận ra điều gì không ổn! Nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở của Jacky. Anh ta liên tục bị đánh đập, hơi thở khi nặng khi nhẹ, đôi khi còn có tiếng r*n r* yếu ớt. Nhưng bây giờ… Đỗ Tiêu không nghe thấy tiếng thở của anh ta nữa!

 

“Jacky! Jacky!” Đỗ Tiêu đói lả, yếu ớt đến mức khó lòng cử động. Cô cố bò như một con sâu về phía Jacky, dùng thân mình chạm vào anh ta.

 

Khi cô chạm vào, thân thể Jacky lật nghiêng, để lộ đôi mắt trợn ngược không còn tiêu điểm.

 

Anh ta đã ch.ết.

 

Đỗ Tiêu cảm thấy tay chân lạnh buốt.

 

 

“Người ơi! Cứu với!” Cô gào hết sức bình sinh.

 

Nhưng không ai đáp lại. Cô gọi đến khản giọng rồi nằm bất động trên mặt đất, th* d*c. Thiếu nước, thiếu ăn, chính cô cũng yếu đến mức chỉ còn đủ sức “tồn tại” mà thôi.

 

 

Không biết nằm bao lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng động. Đỗ Tiêu chợt ngẩng đầu, cố gắng gào khóc: “Cứu với! Có người không, ch.ết người rồi…”

 

 

Người bên ngoài có vẻ nghe thấy tiếng khóc của cô, bước chân trở nên gấp gáp, cửa nhanh chóng bị mở ra. Gã đàn ông xông vào, hung dữ quát: “La cái gì mà la!”

 

 

“Ch.ết người rồi!” Đỗ Tiêu nức nở, “Anh ấy ch.ết rồi…”

 

Vương Lâm giật mình, ngồi xuống kiểm tra, thấy đôi mắt trợn ngược của Jacky liền hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, phát ra tiếng kêu thất thanh.

Trong mắt cô ta hiện rõ vẻ sợ hãi.

 

Nhưng gã đàn ông thì không, sắc mặt hắn lạnh nhạt, thậm chí không có chút bất ngờ nào.

 

 

Đỗ Tiêu nằm dưới đất, vai chạm đất, miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Từ góc độ này, cô thu vào tầm mắt biểu cảm của cặp vợ chồng kia, bỗng một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng l*n đ*nh đầu.

 

 

Tên này! Tên này!… Hắn đã có ý định gi.ết Jacky từ đầu! Không! Hắn định gi.ết cả Jacky… và cô!

Đỗ Tiêu sợ hãi đến nỗi răng va vào nhau lập cập.

 

“Anh ấy ch.ết rồi! Ch.ết rồi!” Vương Lâm sợ đến khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

 

Gã đàn ông tức giận, đá cô ta một cái: “Khóc cái gì! Có phải chồng mày ch.ết đâu mà khóc!”

 

 

Hắn đối mặt với cái ch.ết bình thản khác thường, càng chứng thực suy đoán của Đỗ Tiêu.

 

“Nhưng anh ấy ch.ết rồi, giờ phải làm sao?” Vương Lâm lau nước mắt,

lau vẻ mặt hôi hám. Cô ta hoảng loạn bò đến trước mặt Đỗ Tiêu: “Đỗ Tiêu, Đỗ Tiêu! Chúng tôi không cố ý! Lúc đó cô phải nói rõ với cảnh sát! Chúng tôi không cố ý đánh ch.ết anh ấy!”

 

“Mày có ngu không!” Gã đàn ông đá văng cô ta ra, liếc nhìn Đỗ Tiêu.

 

 

Cái nhìn đó khiến toàn thân Đỗ Tiêu lạnh run. Có lẽ… cô sẽ không sống nổi.

 

Gã đàn ông kéo Vương Lâm đi. Không biết qua bao lâu, họ lại quay về. Mang theo hai chiếc vali du lịch cỡ lớn.

 

 

Hai người hợp sức nhét xác Jacky vào một trong hai chiếc vali, kéo khóa lại. Nhìn từ bên ngoài, không ai có thể tưởng tượng bên trong có một thi th.ể.

 

 

Sau đó, ánh mắt cả hai đều hướng về phía Đỗ Tiêu.

 

Ngay cả ánh mắt Vương Lâm cũng đã trở nên lạnh lùng và độc ác. Rõ ràng trong thời gian họ rời đi, gã đàn ông đã thuyết phục cô ta, khiến cô

ta hiểu rằng không thể để Đỗ Tiêu sống. Đỗ Tiêu hoảng sợ lùi lại.

Gã đàn ông mắt đầy sát khí tiến lên một bước, Vương Lâm bỗng gọi giật lại: “Khoan đã!”

 

Đỗ Tiêu hy vọng nhìn về phía Vương Lâm, cầu xin người phụ nữ này còn chút nhân tính và lương tâm, có thể tha cho cô vào phút cuối. Nhưng Vương Lâm lại nói: “Em ra ngoài rồi anh hãy động thủ, đừng để em nhìn

thấy!” Nói xong cô ta đi ra ngoài bếp. Đỗ Tiêu hoàn toàn tuyệt vọng.

Tay chân cô đều bị trói, ngay cả đá gã đàn ông cũng không làm được. Đôi bàn tay đáng sợ kia siết chặt lấy cổ cô.

 

Không khí trong lồng ngực dần dần cạn kiệt, sự sống từng giây từng giây rời xa.

 

Trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, như vô số tác phẩm văn học đã miêu tả, Đỗ Tiêu nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của mình.

 

Từ nhỏ đến lớn, được cha mẹ dạy dỗ, anh trai yêu thương. Sau đó gia đình có thêm người mới, thực ra cô chưa kịp xây dựng tình cảm thật sự

với họ. Một phần vì không có huyết thống, một phần vì thời gian ở bên nhau quá ngắn.

 

Khi ba, mẹ và anh trai dần dần rời xa, người cuối cùng xuất hiện lại là Thạch Thiên.

 

 

Anh như ánh sáng trong bóng tối của cô.

 

Nhưng thực ra cô chưa từng thật sự mở lòng để yêu anh một cách trọn vẹn. Từ khi gặp anh, cô đã chịu đựng đủ loại phiền nhiễu của cuộc sống

thế tục, khiến cô sợ hãi, lùi bước, giữ khoảng cách. Ngay cả trong những khoảnh khắc ngọt ngào nhất của tình yêu, trong thâm tâm cô vẫn luôn giữ lại một phần, chưa bao giờ dám đầu tư trọn vẹn.

 

 

Những khát khao thời thiếu nữ về một tình yêu “không núi cao, trời đất hợp nhất, mới dám cùng chàng đoạn tuyệt”, những câu chuyện vì người yêu mà lên non xuống biển, những tình yêu khắc cốt ghi tâm trong tiểu

thuyết – khi trưởng thành, cô không còn đủ can đảm để nếm trải. Giờ đây khi cái chết cận kề, lòng cô tràn ngập hối tiếc.

Chàng trai ấy như ánh sáng, như ngọn lửa, đã soi sáng và sưởi ấm cô trong những lúc hoang mang nhất. Dù sau này họ có xung đột và mâu

thuẫn, nhưng không thể phủ nhận rằng khi yêu nhau, anh đã dành trọn tình cảm cho cô.

 

Nếu… nếu còn có thể gặp lại Thạch Thiên…

 

Đỗ Tiêu muốn nói với anh một câu… Xin lỗi anh.

 

Trong cơn đau đớn vì ngạt thở, cô tưởng như nghe thấy giọng Thạch Thiên, gọi tên cô đầy nôn nóng…

 

 

Thạch Thiên, em xin lỗi.

 

Nước mắt từ khóe mi Đỗ Tiêu lăn xuống, rơi vào bụi bẩn.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy gương mặt Thạch Thiên, Đỗ Tiêu ngỡ mình đã lên thiên đường.

 

 

Ngay sau đó ba mẹ và anh trai vội vàng xông đến, đẩy Thạch Thiên ra phía sau. Đỗ Tiêu được ôm ấp trong vòng tay người thân, giữa những lời an ủi và nước mắt, cô hiểu rằng mình đã được cứu sống.

 

 

Về sau Đỗ Cẩm đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô

 

“Thạch Thiên phát hiện điều bất thường và ngay lập tức liên lạc với Đỗ Cẩm, báo cho anh ấy vị trí. Cả hai lập tức lái xe từ hai hướng khác nhau

đuổi theo. Giữa đường, tín hiệu định vị của Đỗ Tiêu đột ngột biến mất, có lẽ do điện thoại hết pin.

 

May mắn là Thạch Thiên đã ghi nhớ được địa hình. Khi đến nơi, họ phát hiện đó là một khu biệt thự. Phía ngoài khu biệt thự có một dãy cửa hàng

thương mại.

 

Dù là khu biệt thự sang trọng nhưng ít người ở, phần lớn là nhà thứ hai của các chủ nhân, họ hiếm khi có mặt ở đây. Số cư dân thường trú không

đủ để duy trì hoạt động của dãy cửa hàng, từ nhà hàng đến cửa hiệu thời trang cao cấp đều đã đóng cửa. Cả con phố vắng lặng không một bóng người.

 

Tên đàn ông kia làm việc ở khu công nghiệp gần đó và tình cờ phát hiện ra nơi này. Chỗ giam giữ Jacky và Đỗ Tiêu là một nhà hàng đã đóng cửa, chính xác hơn là khu bếp phía sau của nhà hàng đó…”

 

 

“Thạch Thiên đến sớm hơn Đỗ Cẩm. Ngay khi tới nơi, anh để ý thấy một chiếc xe đỗ trên con đường vắng vẻ, khác với những cửa hàng khác, cửa hàng này không có dây xích khóa thô. Anh lao vào trong và thấy Vương

Lâm đang đứng ngoài phòng. Bên cạnh là chiếc túi của Đỗ Tiêu bị vứt bừa dưới đất.

 

Anh đẩy Vương Lâm sang một bên và xông vào trong. Cảnh tượng bên

trong khiến anh kinh hoàng đến nứt cả mắt. Chỉ chậm thêm một chút nữa thôi, Đỗ Tiêu đã có thể mất mạng ở đây. May mắn, thật may mắn!

 

Khi Đỗ Cẩm đuổi tới, Thạch Thiên đã cứu được Đỗ Tiêu. Ở đó chỉ còn lại gã đàn ông bị Thạch Thiên đánh ngã. Vương Lâm thấy tình thế không

ổn đã bỏ chồng lại mà chạy trốn. Lúc đó Thạch Thiên quá bận tâm đến Đỗ Tiêu nên không kịp đuổi theo cô ta.

 

Sau đó xe cứu thương và cảnh sát đã đến…

 

 

‘Đã bắt được người phụ nữ.’ Họ thông báo.

 

Vương Lâm dùng thẻ của Jacky rút tiền tại ATM nên ngay lập tức bị cảnh sát định vị. Ở một thành phố lớn như Bắc Kinh, camera theo dõi ở

khắp nơi, chỉ cần cảnh sát quyết tâm bắt, không ai có thể trốn thoát. Cả hai vợ chồng đều đã thú nhận.

Không ai ngờ được Vương Lâm chỉ là sinh viên chuyên khoa, tự học lấy bằng đại học, trong khi người chồng hung hãn kia lại là một tiến sĩ.

 

Họ là người cùng quê, từ một thành phố nhỏ. Vương Lâm có nhan sắc, trông chỉ như 27-28 tuổi nhưng thực tế đã 31. Cô ta vốn rất phóng túng,

sau khi lớn tuổi thì muốn tìm một ‘người đàn ông thật thà’ để cưới. Chồng cô ta đang làm việc ở Bắc Kinh, về quê tìm đối tượng và cô ta đã chọn anh ta…”

 

“Theo chồng lên Bắc Kinh, Vương Lâm vốn tưởng sẽ có cuộc sống tốt

đẹp. Nhưng đến thủ đô mới nhận ra, một tấm bằng tiến sĩ đâu có nghĩa lý gì? Thu nhập của chồng tuy không tệ nhưng so với giá nhà ở Bắc Kinh thì chẳng thấm vào đâu. Thời buổi này, tầng lớp cổ cồng trắng trẻ tuổi,

nếu không có bố mẹ hỗ trợ thì việc tự mua nhà ở Bắc Kinh quả thực quá khó khăn.

 

Dù phải ở nhà thuê nhưng thực ra chồng cô ta đối xử với cô ta không tệ.

Cô ta cũng tìm được một công việc không quá căng thẳng, trở thành đồng nghiệp của Đỗ Tiêu và Jacky.

 

Tại tòa nhà văn phòng sang trọng như Phương Đông Plaza, Vương Lâm đã chứng kiến quá nhiều người thành đạt trong bộ vest lịch lãm. Trước

đây cô ta tự hào vì chồng là tiến sĩ, thu nhập khá, nhưng nhìn những người này mới nhận ra chồng mình chẳng là gì cả. Chưa kể ngoại hình anh ta rất bình thường, thậm chí có thể nói là xấu xí, ăn mặc không có

gu, chỉ biết nghiên cứu, chẳng có chút thú vị nào.

 

Với Vương Lâm, Jacky như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới. Anh ta là người đàn ông đẳng cấp nhất mà cô ta từng gặp trong những năm

phóng túng của mình.

 

Cô ta cảm thấy đẳng cấp của anh ta cao hơn chồng mình quá nhiều, ngay cả trên giường cũng thú vị hơn! Cô ta hoàn toàn bị mê hoặc, nảy sinh ý định ly hôn.

 

 

Đáng tiếc là, với Jacky, cô ta thuần túy chỉ là một trò chơi.

 

Vương Lâm thấy Jacky có đẳng cấp, nhưng Jacky lại thấy cô ta rất tầm

thường. Chỉ cần mua vài món đồ rẻ tiền, nói là mang từ nước ngoài về là cô ta đã vui mừng khôn xiết.

 

Với anh ta, cô ta chính là kiểu ‘gái dễ dãi’ mà người nước ngoài hay nói – quá dễ dàng để lên giường nên cũng rất rẻ tiền…”

 

 

“Trên giường, Vương Lâm nửa đùa nửa thật hỏi Jacky muốn cưới kiểu phụ nữ nào, Jacky vừa hút xì gà vừa đáp: ‘Phải hợp với gia đình chứ.’ Vương Lâm chua chát nói: ‘Có phải kiểu ngốc nghếch thật thà như Đỗ

Tiêu không?’

 

Jacky cười lớn: ‘Thật thà thì được, nhưng phải xinh đẹp.’

 

Sau đó Vương Lâm mang thai, cô ta biết đứa bé là của Jacky. Cuộc sống ở thủ đô không dễ dàng, dưới áp lực sinh tồn của Bắc Kinh, chồng cô ta

thực ra không muốn có con, họ vẫn luôn tránh thai.

 

Vương Lâm dùng cái thai để ép Jacky, nhưng anh ta hoàn toàn không mắc bẫy. Cuối cùng mọi chuyện trở nên xấu xí, Vương Lâm từ chức, và

Jacky chỉ chịu đưa cho cô ta hai mươi nghìn tệ.

 

‘Đi phá thai đi, số còn lại là tiền dinh dưỡng.’ Anh ta nói.

 

Thái độ khinh miệt và lạnh nhạt của anh ta khiến Vương Lâm tức giận,

để lại hận trong lòng. Nhưng cô ta không dám bộc lộ, lén lút phá thai, nào ngờ bị chồng phát hiện.

 

Bị cắm sừng, dưới sự sỉ nhục như vậy, người chồng tiến sĩ thật thà của

Vương Lâm bỗng nhiên bùng nổ, như biến thành một người khác. Anh ta đánh đập Vương Lâm, chưa đủ, còn ép cô ta nói ra kẻ tình nhân là ai, anh ta muốn trả thù…”

 

“Vương Lâm kể lại, người chồng đã lập kế hoạch bắt cóc, bắt cô ta dụ Jacky vào kho hàng để trói anh ta lại.

 

Đã làm đến mức này, Vương Lâm liều một phen, lừa chồng trói luôn cả Đỗ Tiêu – cô ta vốn đã căm ghét Đỗ Tiêu từ lâu. Cô ta khó khăn lắm mới

gặp được một người đàn ông đẳng cấp như vậy, nhưng anh ta lại mang vẻ khinh miệt nói rằng người như Đỗ Tiêu mới đáng cưới về nhà, còn cô ta chỉ đáng để chơi đùa.

 

 

Lòng ghen tuông khiến cô ta mất lý trí, nhưng thực ra cô ta không nghĩ đến chuyện giết người. Cô ta chỉ muốn dạy cho họ một bài học. Cô ta không ngờ rằng từ đầu chồng mình đã không định cho Jacky sống sót, chỉ là sau đó thêm Đỗ Tiêu vào thôi.

 

 

Thực ra thân thể Đỗ Tiêu không có vấn đề gì, chủ yếu là bị hoảng sợ. Cô chỉ nằm viện hai ngày rồi bố mẹ đón về. Tuy đã về phòng của mình nhưng mẹ Đỗ vẫn ở lại chăm sóc cô.

 

 

‘Lần này may có Tiểu Thạch.’ Bà cứ nhắc đi nhắc lại. Thực ra bà luôn rất thích cậu Thạch Thiên này, tiếc là quan điểm hai nhà không hợp nhau.

 

Trong hai ngày Đỗ Tiêu nằm viện, Thạch Thiên luôn ở đó. Nhưng người

nhà cô luôn vây quanh, rồi lãnh đạo công ty cũng đến, đồng nghiệp cũng đến, Hoàng Thán và mấy người bạn học cũng đến… Thạch Thiên cứ bị đẩy ra phía sau. Thời gian thăm bệnh ngắn ngủi, chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy anh qua khe người, không có cơ hội nói chuyện…”

 

 

“Chuyện này gây chấn động cả công ty. Chương Hoan và Đinh tổng đều đến thăm Đỗ Tiêu, cho cô một tháng nghỉ phép để nghỉ ngơi. Dù sao tận mắt chứng kiến cái chết của một đồng nghiệp, đối với một phụ nữ trẻ

tuổi, về mặt tinh thần chắc chắn sẽ bị tổn thương.

 

‘Đúng là số mệnh.’ Chương Hoan thở dài về cái chết của Jacky với cô. Dù luôn ghét anh ta nhưng cũng không ngờ anh ta lại đi tìm cái chết.

 

Một người đầy khí phách, tương lai rộng mở lại ra đi như vậy, khiến người ta không khỏi xót xa.

 

Mẹ Đỗ xin nghỉ để ở bên Đỗ Tiêu, nhưng Đỗ Tiêu cảm thấy mình không sao, khuyên mãi mới để mẹ quay lại làm việc.

 

 

Sau đó cô cứ nghĩ, nên gọi điện cho Thạch Thiên, nên cảm ơn anh, nên…

 

Nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm để bấm số.

 

 

Cuối cùng chính Thạch Thiên gọi đến, anh nói: ‘Anh muốn đến thăm em, được không?’

 

Thế là anh đến.

 

 

Đây là lần đầu tiên Thạch Thiên đến căn hộ của Đỗ Tiêu, 52 mét vuông chia thành hai phòng, cái gọi là phòng khách chỉ là một hành lang hơi rộng. So với căn hộ 50 mét vuông một phòng mà Đỗ Tiêu từng thuê

trước đây còn chật chội hơn.

 

Đỗ Tiêu định đi rót nước cho anh, Thạch Thiên nắm lấy cổ tay cô: ‘Không vội, anh không khát.'”

 

“Làn da chạm nhau, những kí ức về những nụ hôn, những cái ôm và

những khoảnh khắc thân mật trước đây như dòng điện chạy qua cơ thể cả hai. Thời gian như ngừng lại trong một thoáng.

 

Đỗ Tiêu cụp mắt xuống, Thạch Thiên im lặng một giây rồi cuối cùng

cũng buông tay. Anh sợ nếu không buông ra, sẽ không thể kiềm chế được bản thân.

 

‘Em ổn chứ?’ Anh hỏi.

 

‘Em không sao, khá hơn rồi.’ Đỗ Tiêu mỉm cười với anh, ‘Đừng lo.’

 

Cô vừa ngẩng đầu lên, vết bầm trên cổ do bị bóp liền hiện rõ. Tim Thạch Thiên thắt lại.

 

 

Thạch Thiên im lặng hồi lâu rồi chậm rãi mở lời: ‘Hôm nay anh đến, là muốn xin lỗi em.’

 

‘Gì cơ?’ Đỗ Tiêu hơi giật mình, ‘Xin lỗi chuyện gì?’

 

 

‘Chuyện trước đây, việc ép em từ chức…’ Thạch Thiên nói.

 

Đỗ Tiêu lặng im một lúc rồi mỉm cười: ‘Không cần đâu, đều qua rồi.’ Qua rồi sao? Nhưng Thạch Thiên không muốn coi như chưa từng xảy ra.

‘Thực ra, anh cũng không quá muốn có con đâu.’ Thạch Thiên nói, ‘Nhưng anh chỉ cảm thấy từ tận đáy lòng rằng đó là việc nên làm. Có lẽ do môi trường lớn lên, từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh đều như vậy, nên anh cũng nghĩ phải như vậy.’

 

 

‘Em hiểu mà.’ Đỗ Tiêu nói…

 

“Thạch Thiên cười bất lực: ‘Em xem con người anh, thực ra khuyết điểm rất lớn, cái tôi lớn đến thế cơ. Trước đây có lẽ chưa lộ ra, chỉ khoe mặt

tốt cho em thấy, các loại khuyết điểm yếu điểm đều tự giấu đi, cuối cùng mới bộc lộ ra.’

 

Đỗ Tiêu cũng cười, rất thoải mái. Không ai là hoàn hảo, Thạch Thiên là người, thì chắc chắn có ưu điểm khuyết điểm, có thiếu sót, có giới hạn.

 

Thạch Thiên hơi ngượng, nhưng vẫn tiếp tục: ‘Thực ra… Chính là sau khi chia tay với em, anh mới phát hiện ra mình có nhiều khuyết điểm

đến thế, hóa ra anh không có khả năng như mình tưởng.’

 

‘Căn nhà anh đang ở là của mẹ anh. Mẹ anh nói, nếu anh cưới vợ mà không cho bà ấy cháu trai, bà sẽ không mua nhà cưới cho anh, ngay cả

căn nhà hiện tại, bà cũng không cho anh ở. Cho nên…’ Thạch Thiên nhìn cô nói, ‘Vợ anh có lẽ sẽ không được ở căn nhà bốn phòng hai trăm mét vuông đâu.’

 

Đỗ Tiêu chớp mắt, hỏi: ‘Không sinh con ạ?’

 

 

Thạch Thiên nói: ‘Không sinh! Sinh làm gì, anh mới 27 tuổi, đợi thêm ba năm nữa, sinh lúc 30 tuổi, chẳng phải vừa hay sao? Anh hỏi một vòng, những người anh quen ở Bắc Kinh đều sinh con ở độ tuổi này.’

 

 

Đỗ Tiêu lại hỏi: ‘Thế… nhất định phải là người vợ nội trợ toàn thời gian sao?’

 

Thạch Thiên mặt hơi đỏ: ‘Đâu phải không thuê nổi bảo mẫu.Vẫn nên có công việc, không thì trong lòng không yên.'”

 

“Đỗ Tiêu chu môi lên. Cô làm động tác này dễ thương nhất, đẹp nhất. Thạch Thiên nhìn thấy liền thấy ngứa ngáy trong tim, ánh mắt nhìn cô đã khác hẳn.

 

 

Làm sao Đỗ Tiêu có thể không nhận ra, cô nhìn thấu ngay lập tức, hơi bực mình nói: ‘Hôm nay anh đến rốt cuộc là để làm gì?’

 

Thạch Thiên khẽ ho một tiếng, ngập ngừng một chút rồi nói: ‘Hôm nay

anh muốn hỏi em… Đỗ Tiêu, em có muốn yêu lại anh một lần nữa không?’

 

Đỗ Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Được.’

 

Thạch Thiên lại hỏi: ‘Vậy, em có muốn lấy anh không?’

 

 

Đỗ Tiêu lại suy nghĩ một chút, gật đầu: ‘Muốn.’

 

Thạch Thiên nói: ‘Em phải suy nghĩ kỹ, lấy anh sẽ không có căn nhà bốn phòng đâu. Mẹ anh còn sẽ lấy lại căn nhà anh đang ở nữa. Bà ấy nói

được làm được.’

 

Đỗ Tiêu hỏi: ‘Vậy khi bố mẹ anh ép vợ anh sinh con thì sao?’ Thạch Thiên nói: ‘Kệ họ! Em đừng lo, anh gánh!’

Đỗ Tiêu cười: ‘Vậy chuyện nhà cửa cũng không sao, anh xem, em có nhà mà.’

 

Đỗ Tiêu dang hai tay ra, xoay người một vòng: ‘Tuy là nhỏ thôi, nhưng… cũng ở được mà.'”

 

 

“Thạch Thiên liền cười, nói: ‘Anh sẽ trả góp nhà cho em!’ Đỗ Tiêu cũng cười, nói: ‘Được!’

Nụ cười của cô khiến tim Thạch Thiên đập thình thịch, anh lấy hết can đảm: ‘Bây giờ đi đăng ký kết hôn luôn, dám không?’

 

Đỗ Tiêu nhìn vào mắt anh, trong ánh mắt Thạch Thiên có ngọn lửa rực rỡ, anh không đùa.

 

 

Đỗ Tiêu nói: ‘Để em đi lấy chứng minh thư.’ Cô cũng không đùa.

 

Cuộc đời ngắn ngủi chỉ có vài chục năm, không biết khi nào có thể ra đi, cô muốn kiếp này ít nhất thoát khỏi lồng son, để toàn tâm yêu một lần.

 

Thế là hai người cùng đi đến Cục Hộ tịch. Cầm tờ đơn trong tay, họ nhìn nhau, bình tĩnh viết tên mình vào.

 

 

Đôi này bình tĩnh đến mức gần như nhạt nhẽo, không giống những cặp đôi mới cưới đến đăng ký trong sự hồi hộp và phấn khích, ngược lại giống những người đã trải qua đủ mọi thăng trầm, có thể tụ có thể tan

trong thanh thản. Khiến cán bộ phụ trách thầm lẩm bẩm.

 

Khi dấu nổi được đóng xuống, quyển sổ hồng cầm trong tay, Đỗ Tiêu và Thạch Thiên đã trở thành vợ chồng hợp pháp…”

 

“Trở lại trên xe, Đỗ Tiêu v**t v* quyển sổ hồng mới tinh, hỏi Thạch Thiên: ‘Bây giờ mình đi đâu?’

 

Thạch Thiên nắm vô lăng, nhìn người đi đường phía trước, khóe môi nhếch lên, nói: ‘Đương nhiên là đi mua nhà.’

 

 

Đỗ Tiêu há miệng: ‘Hả?’

 

Thạch Thiên bĩu môi, nghiêng người lại gần, nói với Đỗ Tiêu: ‘Bố mẹ anh, anh không có tư cách đòi lại cho em. Nhưng bản thân anh, tất cả

đều có thể cho em.’

 

‘Căn bốn phòng thì chưa đủ tiền, nên… mua căn ba phòng trước nhé, còn phải vay thêm, vị trí cũng không được đẹp lắm. Giá nhà ở Bắc Kinh thật là muốn mạng người.’ Thạch Thiên than phiền.

 

 

Đỗ Tiêu ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh.

 

Thạch Thiên cười, cúi người xuống, hôn nhẹ lên đôi môi hồng của cô, rồi chuyển số, khởi hành.

 

‘Đi thôi, vợ ơi! Chúng ta đi mua nhà!’

 

 

Em nói em lạc trong biển người Nhưng trong biển người ấy anh vẫn nhìn thấy em

 

——《 Giữa Biển Người 》 Hết chính truyện.

 

Truyện đã hoàn chính văn rồi mọi người ạ. Đây là bộ truyện thực tế Trạm rất thích nên muốn mọi người đọc cùng cho vui ^^ Nhà Trạm trước làm truyện để team nhà đọc, sau là mọi người có cùng gu đọc chung.

Nên trong quá trình chỉnh sửa văn bản có lỗi nào, mọi người cứ góp ý, chúng mình rất hoan hỉ tiếp nhận và hoàn thiện mỗi ngày. Happy new year and happy everyday!!!!

Bình Luận (0)
Comment