Thạch Thiên không hề hay biết rằng lý do anh mất dấu Đỗ Tiêu là vì cô đã dọn ra khỏi nhà.
Sáng thứ sáu trên tàu điện ngầm, Đỗ Tiêu vừa trễ giờ vừa dùng điện thoại reply lại tin nhắn trên diễn đàn: “Sáng thức dậy, tôi không biết phải đối mặt với gia đình thế nào nữa. Tôi sợ lắm. Giờ tôi phải làm sao?”
Có người nhanh chóng trả lời: “Tôi đã nói rồi, dọn ra ngoài ở là xong. Thật không hiểu mấy đứa còn ở chung với gia đình, tự thuê nhà ở riêng có gì khó đâu?”
Có thật sự khó không? Đỗ Tiêu tự hỏi bản thân. Thực ra cũng không.
Trong số bạn nữ của Đỗ Tiêu, không ít người đã tự thuê nhà ở riêng mà không sống chung với bố mẹ. Nhiều người trong số họ là vì nhà và công việc ở xa, số khác thì vì bạn trai, cũng có người đơn giản chỉ muốn tự lập và thoát ly gia đình.
Còn Đỗ Tiêu? Lý do thực sự khiến cô không thể dọn ra ngoài như những cô gái khác là vì… cô là đứa con ngoan của mẹ!
Thực chất cô chỉ là một đứa con gái luôn nghe lời mẹ mà thôi!
Sau một ngày suy nghĩ, gần tan làm, cô níu Vương Tử Đồng hỏi: “Căn hộ chị nhắc lúc trước còn trống không?”
“Căn nào?” Vương Tử Đồng không nhớ ra.
“Cái của bạn chị ấy, người ta muốn dọn đi nên cho thuê lại, còn mấy tháng hợp đồng ấy.” Đỗ Tiêu nhắc.
“À!” Vương Tử Đồng chợt nhớ ra, “Chị cũng không rõ, để chị hỏi lại. Sao thế? Em muốn thuê à?”
Gần 25 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Đỗ Tiêu đưa ra quyết định quan trọng về việc sống độc lập. Cô nói: “Em muốn dọn ra khỏi nhà.”
“Ôi trời, Em nghiêm túc đấy à?” Vương Tử Đồng hơi ngạc nhiên rồi cười, “Mẹ em đồng ý không đấy? Đừng để lúc sau bác ấy gọi điện đến công ty bắt chị chịu trách nhiệm nhé.”
“Em sắp 25 rồi, mẹ em đâu thể quản cả đời được.” Đỗ Tiêu nói, vẻ mặt không cảm xúc
—
Trước đây Đỗ Tiêu thật sự nghĩ rằng bố mẹ có thể chăm sóc cô cả đời, anh trai cũng có thể bên cạnh cô mãi mãi.
Cô không thể ngờ rằng khi lớn lên, người ta sẽ gặp những tình huống khó khăn, đau đớn và bất lực đến vậy. Hóa ra một khi đã trưởng thành, người ta thật sự phải rời xa vòng tay cha mẹ.
Đôi khi, dù chính bản thân cũng không muốn như vậy.
Vương Tử Đồng đồng ý sẽ giúp cô hỏi lại, dù sao lần bạn cô ấy nhắc đến cũng đã là chuyện từ hai tuần trước.
Đỗ Tiêu vẫn như trước, cố tình ở lại công ty đến tối, thậm chí còn muộn hơn cả những ngày trước mới đi tàu điện ngầm về. Trên đường nhận được điện thoại mẹ giục, cô cũng chỉ nhẹ nhàng đáp: “Vâng, con biết rồi.”
Cúp máy, nhìn những hành khách thưa thớt trong toa, những ghế trống trải. Đỗ Tiêu chợt cảm thấy một nỗi xa lạ chưa từng có.
Rõ ràng đây là nơi cô sinh ra và lớn lên, vậy mà cô lại như đột nhiên lạc đến một thành phố hoàn toàn xa lạ. Trong toa tàu này, cô chẳng quen biết ai, không biết họ làm nghề gì, sẽ xuống ga nào, sắp đi đâu, liệu ở nhà có ai đang để cửa chờ đợi họ không?
Đỗ Tiêu lặng lẽ nghĩ, những cô gái ở công ty đến từ nơi khác, họ có sống như thế này mỗi ngày không? Họ một mình nơi thành phố xa lạ, không có người thân bên cạnh, sống một mình, có cảm thấy cô đơn không?
Thật kỳ lạ, Đỗ Tiêu – một cô gái Bắc Kinh chính gốc, trên đường về nhà lại cảm thấy cô độc đến thế.
Dù cô vẫn còn có một mái ấm.
Vì Vu Lệ Thanh chưa nói gì, nên bố mẹ Đỗ và anh Đỗ Cẩm vẫn chưa biết việc Đỗ Tiêu đã phát hiện ra chuyện quyền sở hữu căn nhà đã thay
đổi. Tối thứ sáu Đỗ Tiêu về muộn, họ chỉ nghĩ rằng cô lại “tăng ca” như thời gian gần đây.
Vu Lệ Thanh nhiều lần muốn nói chuyện riêng với Đỗ Tiêu, nhưng mỗi khi về nhà, ngoài việc chào “Bố, mẹ” thì cô đều về thẳng phòng, nhanh đến mức cả cha mẹ và anh trai đều không nhận ra cô đang cố tránh mặt họ.
Khi Vu Lệ Thanh đến gõ cửa, cô nói mình đang ngủ. Vu Lệ Thanh bảo muốn lấy đồ, cô liền hỏi lấy gì, rồi hé cửa đưa đồ ra, xong là đóng cửa ngay.
Vu Lệ Thanh ôm gói tã giấy mới và sữa bột chưa mở, liếc nhìn về phía phòng khách, không dám để lộ ra, cúi đầu về phòng.
Vương Tử Đồng đã giúp cô liên hệ được căn hộ. Thực ra đó là nơi mà đồng nghiệp, từng là bạn cùng phòng của Vương Tử Đồng đang ở chung với người khác. Giờ cô ấy muốn dọn đi, nhưng vẫn còn mấy tháng hợp đồng nên muốn nhượng lại.
“Vị trí khá tốt đấy, ở Tứ Huệ Đông, đi tuyến số 1 không cần chuyển tàu là đến công ty luôn. Nếu em thấy hợp thì đến lúc hết hạn có thể ký tiếp với chủ nhà, còn không thích thì cũng chỉ ba tháng thôi, sau đó em tự tìm chỗ khác cũng được.” Vương Tử Đồng nói.
Đỗ Tiêu thấy cũng ổn, lấy số điện thoại của cô đồng nghiệp kia từ Vương Tử Đồng, hai người liên lạc và hẹn thứ bảy đi xem nhà.
Hôm sau cô không ngủ nướng lâu như mọi khi, dậy sớm hơn bình thường. Trong nhà không có ai, chắc đều xuống dưới dạo rồi. Không phải đối mặt với người nhà, Đỗ Tiêu thở phào nhẹ nhõm, thu dọn đồ rồi vội vã ra cửa.
Căn hộ đó thật sự thuận tiện đi lại. Ra ga tàu điện ngầm Tứ Huệ Đông, đi xe đạp công cộng một chút là đến nơi.
Sáng đó, cô có hẹn qua xem phòng. Có cô nàng đã cố tình đợi Đỗ Tiêu, và ngay khi Đỗ Tiêu vừa gõ cửa, đã nhanh chóng mở ra đón.
“Mời vào, mời vào!” Cô gái nhiệt tình chào đón.
Đỗ Tiêu đảo mắt quan sát căn hộ. Hai phòng ngủ, nghe nói rộng 60m2. So với căn nhà 160m2 của gia đình cô, không gian này quả thật khá chật. Vừa bước vào căn hộ nhỏ này, cô đã cảm nhận rõ sự khác biệt.
“Phòng khách và bếp không tách riêng sao?” Cô hỏi.
“À, đây không phải căn hộ thương mại đâu, mà là nhà ở phúc lợi nên thiết kế hơi cũ một chút. Nhưng so với mấy căn nhà cũ nát thì nó còn rộng rãi hơn nhiều. Tất nhiên là không thể so với căn hộ thương mại được, họ toàn hai phòng khách riêng biệt, còn đây chỉ có một phòng khách thôi, nên giá mới rẻ như vậy.” Cô gái nói như có dính mỡ, líu lo không ngừng. “Chị xem nhé, từ Tứ Huệ đến Tứ Huệ Đông, toàn là căn hộ thương mại không à. Dù chỉ thuê một phòng ngủ cũng phải 3tr5 trở lên. Còn phòng này, em ở phòng ngủ hướng Nam, là phòng to nhất mà chỉ có 2tr9! Ở Tứ Huệ Đông chị không thể nào tìm được giá tốt như vậy đâu! Nếu chị muốn loại hai phòng khách rộng rãi thì cứ đi xem mấy căn hộ thương mại ấy. Nhưng mà phải chuẩn bị tinh thần về giá cả.”
Trong việc thuê nhà, giá cả luôn là yếu tố không thể bỏ qua. Lý do Đỗ Tiêu nhờ Vương Tử Đồng giúp liên hệ thay vì tự tìm qua các trang web môi giới, chính là vì chị ấy đã nhắc đến căn hộ này với mức giá thuê vô cùng hợp lý.
Đỗ Tiêu bước vào phòng ngủ để xem. Dù phòng khách nhỏ nhưng phòng ngủ không đến nỗi chật. Kích thước tương đương với phòng ngủ ở nhà cô. Thực ra nhà cô chỉ khác ở chỗ phòng khách rộng và phòng ngủ chính to hơn. Còn phòng của cô và anh trai đều khá nhỏ. Vì vậy khi Đỗ Cẩm
đặt giường đôi vào phòng, còn chẳng có chỗ để thêm giường nhỏ, phải chen chúc như thế.
Phòng ngủ này đúng là hướng Nam thật, lúc này mới hơn 10 giờ sáng mà ánh nắng đã chan hòa. Điểm tuyệt nhất là có cửa sổ lồi, khiến ánh sáng trong phòng đặc biệt tốt. Căn hộ phúc lợi này thiết kế khá lạ, nhỏ hơn căn hộ thương mại nhưng lại có cửa sổ lồi, quả thật tốt hơn nhiều so với những căn nhà cũ.
Đỗ Tiêu bắt đầu thấy thích nơi này.
Trang trí trong nhà khá đơn giản, không có đèn chùm mà chỉ có một đường viền thạch cao quanh trần, tường sơn trắng và sàn gỗ.
Sau khi đi một vòng quan sát, Đỗ Tiêu nhận thấy nội thất trong phòng ngủ tuy không tinh tế bằng phòng cô ở nhà, nhưng cũng khá ưng mắt. Một giường đơn, một bàn máy tính, một tủ quần áo, tất cả đều cùng một bộ, đồng bộ màu, chỉ là không có gì đặc sắc.
“Mấy món đồ này…” Cô hỏi.
“Đều là nội thất cơ bản của phòng. Em dọn đi là chị có thể xách vali vào ở luôn.” Cô gái đáp.
Trong lòng Đỗ Tiêu đã khá hài lòng. Cô tiếp tục đi xem phòng tắm, kích thước cũng tạm được. Bếp hơi nhỏ và chất đầy đồ linh tinh.
“Tụi em không nấu ăn đâu. Ở nhà thuê ai mà nấu nướng chứ, phiền phức lắm.” Cô gái nói. “Gọi cơm hộp là được.”
Đỗ Tiêu gật đầu, thầm nghĩ, ra là cuộc sống thuê nhà là như thế này… Cánh cửa phòng ngủ còn lại vẫn đóng kín.
“Bạn cùng phòng em chưa dậy.” Cô gái giải thích.
Đỗ Tiêu gật đầu, hai người quay lại phòng ngủ để bàn bạc. Đỗ Tiêu đã quyết định sẽ thuê phòng này.
Cô gái lấy ra hợp đồng và các loại biên lai từ chủ nhà cho Đỗ Tiêu xem. Hai bên thảo luận và đối chiếu một lúc, cô gái viết thỏa thuận chuyển nhượng cho Đỗ Tiêu. Đây là lần đầu tiên trong đời Đỗ Tiêu thuê nhà, sau khi xem xét thỏa thuận thấy không có vấn đề gì lớn, cô đưa phần tiền thuê còn lại và tiền đặt cọc cho cô gái. Phần tiền đặt cọc và tiền thuê hai tháng cuối hợp đồng mà cô gái đã đặt cọc với chủ nhà sẽ được chuyển cho Đỗ Tiêu.
Đỗ Tiêu muốn dọn vào càng sớm càng tốt, và cô gái cũng OK luôn. “Tối nay em thu dọn đồ đạc là có thể dọn đi được rồi.” Cô ấy nói.
Đỗ Tiêu ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”
Cô gái tỏ vẻ bình thường: “Có gì đâu, chỉ là chuyển nhà thôi mà? Cả gia tài của em cũng chỉ có hai cái vali, kéo đi là xong. À đúng rồi, hai chậu cây của em không mang theo đâu, tặng chị luôn.”
Chuyển nhà lại đơn giản đến thế sao? Đỗ Tiêu khó có thể tưởng tượng nổi. Nhưng cô gái có vẻ đã quá quen với điều này.
Những cô gái sống xa nhà như thế này dường như đều rất giỏi vượt qua mọi khó khăn, có phải cô đã quá lo lắng không? Nhớ lại Vương Tử Đồng trước đây cũng từng chuyển nhà không dưới một lần. Giờ Đỗ Tiêu mới thấy, việc Vương Tử Đồng hay cười nhạo mấy cô gái Bắc Kinh kiểu như cô được nuông chiều cũng không phải không có lý.
Hai người trao đổi chìa khóa.
“Chị là người Bắc Kinh phải không? Lần đầu thuê nhà à?” Cô gái hỏi. Có lẽ biểu hiện của cô quá rõ ràng? Đỗ Tiêu gật đầu.
“Chị định mua đệm chăn mới hay mang từ nhà ra?” Cô gái hỏi tiếp. Đỗ Tiêu hơi ngớ người. Cô thậm chí còn chưa nghĩ đến những thứ này.
Cô gái bật cười. Nụ cười của cô ấy giống hệt Vương Tử Đồng, mang theo một chút mỉa mai kiểu “Nhìn kìa, mấy cô nàng Bắc Kinh được cưng chiều”.
Sau đó cô ấy chỉ dẫn cho Đỗ Tiêu một hồi, nói cho biết trung tâm thương mại, siêu thị ở đâu. Đỗ Tiêu rất cảm kích.
“Hôm nay em ngủ nốt đêm nay, sáng mai em đi, ngày mai chị có thể dọn đồ vào.” Cô gái nói.
Cho đến lúc về, Đỗ Tiêu vẫn chưa gặp người thuê còn lại.
Khi cô bước ra khỏi tòa nhà, ánh nắng vừa đẹp. Mùa thu Bắc Kinh, hiếm khi không có sương mù, trời trong xanh. Cảm giác bức bối từ thứ năm đến thứ sáu dường như cũng tan biến đi nhiều.
Lúc này nghĩ về việc thuê nhà, cái cảm giác áp lực đến khó thở cũng nhẹ đi rất nhiều. Cô đã hiểu rằng không thể dựa vào bố mẹ cả đời, một người trưởng thành sớm muộn gì cũng phải độc lập.
Đây chính là trưởng thành.
Dù so với những bạn cùng trang lứa, có lẽ cô – một cô nàng được nuông chiều này – hiểu được điều đó muộn hơn một chút, nhưng rốt cuộc cô cũng đã trưởng thành.
Xem này, dọn ra ngoài, thuê nhà, sống độc lập, thực ra chỉ đơn giản là thế. Tự làm chủ cuộc sống của mình, thực ra cũng chỉ đơn giản là thế.
Chỉ là trong quá trình trưởng thành của đời người, luôn có những nỗi đau nhói buốt không thể tránh khỏi.
------oOo------