Đỗ Tiêu vốn là người mềm mỏng – điều này thể hiện qua cách cô tiếp xúc và để lại ấn tượng với mọi người. Với kinh nghiệm hai năm làm chuyên viên chăm sóc khách hàng, cô hiểu rõ đôi khi cần phải trao đổi thẳng thắn những vấn đề khó nói.
Đợi cho người đàn ông xăm trổ rời đi, cô mới bước ra khỏi phòng. Tiết Duyệt đang ngồi chơi điện thoại trong phòng khách.
Đỗ Tiêu quyết định sẽ nói chuyện nghiêm túc với Tiết Duyệt. “Hả?” Tiết Duyệt nhíu mày với vẻ mặt khó hiểu.
Đỗ Tiêu hít sâu một hơi rồi giải thích lại: “Chúng ta sống chung một nhà, tớ mong chúng ta có thể thông cảm cho nhau. Tớ không thể chấp nhận việc hai người cứ liên tục như vậy.”
Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng như thường lệ, hiếm khi nào nghiêm túc đến thế, thực sự đã đến giới hạn chịu đựng.
Tiết Duyệt nhìn cô với ánh mắt “cậu có vấn đề gì à”: “Tớ là người trưởng thành, tớ có nhu cầu sinh lý của tớ, cảm ơn.”
Đỗ Tiêu nghẹn lời một lúc, cố giữ bình tĩnh nói tiếp: “Nhu cầu sinh lý của cậu có thể giải quyết trong phòng riêng. Phòng khách là không gian chung, tớ hy vọng hai người đừng làm những việc… quá riêng tư ở đây.”
“Việc gì riêng tư chứ?” Tiết Duyệt hỏi vặn. Cô nàng nằm dài trên sofa, nghiêng đầu với vẻ thách thức.
Đỗ Tiêu gần như không kìm được cơn giận: “Những việc hai người làm đều rất riêng tư.”
Tiết Duyệt khẽ cười nhạt: “Tình yêu và t*nh d*c là đề tài muôn thuở của văn học và nghệ thuật. Bản thân nó không có gì riêng tư cả. Ở La Mã cổ đại, quan hệ công khai hay tập thể đều được xem là điều tốt đẹp. Cậu thấy nó riêng tư vì chính cậu xem nó là dơ bẩn, là xấu xa.”
Lần đầu tiên Đỗ Tiêu cảm thấy, có lẽ cô và Tiết Duyệt không thuộc về cùng một thế giới. Sao quan điểm giữa người với người có thể khác biệt đến thế?
Quan hệ công khai? Tập thể? Thế chẳng phải là truỵ lạc sao?
Giọng cô lạnh hẳn đi, không giấu nổi sự tức giận: “Đây không phải chỉ là quan điểm của riêng tớ, mà là chuẩn mực đạo đức mà toàn xã hội công nhận. Cậu có thể có sở thích cá nhân, nhưng không thể phủ nhận những tiêu chuẩn đạo đức chung của xã hội.”
Tiết Duyệt nhìn cô một lúc, đột nhiên ngồi thẳng dậy, nheo mắt hỏi: “Cậu còn trinh phải không?”
Đỗ Tiêu nghẹn họng.
Tiết Duyệt tiếp tục truy hỏi: “Đã từng thân mật với con trai đến mức nào? Sờ mó? Hôn môi?”
Nhìn biểu cảm của Đỗ Tiêu, cô ta nhanh chóng tự hỏi tự đáp: “Không hề! Tất cả đều không! Cậu… không lẽ chưa từng có bạn trai thật sao?” Câu cuối cùng của cô ta tràn ngập kinh ngạc.
Từ nhỏ đến lớn, Đỗ Tiêu luôn ngoan ngoãn nghe lời, được mọi người khen là đứa trẻ hiểu chuyện, là con ngoan trò giỏi. Giờ đây cô nhận ra những điều mà cô luôn tự hào từ bé, trong mắt Tiết Duyệt lại chẳng khác gì rác rưởi. Cô có thể cảm nhận rõ sự mỉa mai và khinh thường từ ánh mắt đối phương.
“Việc tớ có bạn trai hay không không liên quan. Vấn đề không phải ở tớ, mà là cậu…”
Tiết Duyệt bất ngờ đứng phắt dậy, với tốc độ chớp nhoáng cởi bỏ quần áo ở nhà và đồ lót. Bên trong vốn kh*ng m*c ** ng*c, trong tích tắc đã trần như nhộng đứng trước mặt Đỗ Tiêu.
Giọng nói giận dữ của Đỗ Tiêu đột ngột im bặt. Phòng khách chìm vào tĩnh lặng đến chết chóc.
“Nhìn xem, cơ thể tớ đẹp đúng không?” Tiết Duyệt nói với vẻ tự mê, “Nó chẳng có gì riêng tư cả, tớ sẵn sàng cho cậu chiêm ngưỡng. Cậu nhìn thấy, chạm vào rồi sẽ hiểu, nó không dơ bẩn như cậu nghĩ đâu. Nó vốn dĩ rất đẹp. Ngay từ đầu trong vườn địa đàng, Adam và Eve cũng chẳng mặc gì cả.”
Nhìn khách quan thì Tiết Duyệt là vũ công, thân hình cô ta quả thật hoàn hảo. Nếu là đàn ông đứng đây, có lẽ đã chảy máu mũi rồi.
Nhưng Đỗ Tiêu chỉ kêu lên một tiếng “Á!” rồi vội vàng chạy về phòng, vừa khoá cửa vừa chốt then!
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, bạn cùng phòng của cô là một kẻ b**n th**!
Đỗ Tiêu run rẩy cầm điện thoại lên, muốn tìm ai đó để tâm sự. Lướt qua WeChat, cô nhận ra chuyện này khó mà nói với người khác. Liệu có dọa họ không?
Thực ra cô muốn gọi cho Đỗ Cẩm trước tiên, nhưng nếu Đỗ Cẩm biết chắc chắn sẽ kéo cô về nhà, rồi ba mẹ cũng sẽ biết. Lúc đó nhà cửa sẽ lộn xộn mất. Cô cố nén xuống.
Đúng lúc này, cô thấy đoạn chat với Thạch Thiên Khung. Phải rồi, vừa nãy cô còn kể với anh về chuyện Tiết Duyệt chụp ảnh n*d* mà, anh đã biết trước nên chắc sẽ không quá sốc.
Với đôi tay run rẩy, cô nhắn WeChat cho anh: “Bạn cùng phòng tôi là đại b**n th**!”
Thạch Thiên vuốt màn hình, mở WeChat bản PC, chuyển thẳng đến cửa sổ chat, trả lời: “Sao thế?”
Nói “XX là đại b**n th**” thường chỉ là một cách nói khoa trương. Thạch Thiên chưa biết rằng cái từ “b**n th**” Đỗ Tiêu dùng là theo đúng nghĩa đen. Trả lời xong, anh cầm cốc nước lên uống.
Đỗ Tiêu nhắn: “Cô ta c** s*ch quần áo!”
Thạch Thiên “phụt” một ngụm nước văng lên màn hình laptop. May sao máy không bị thấm nước, anh vội vàng lấy khăn giấy lau qua một lượt là xong.
“Bạn trai của cô ta cũng ở đó à?” – Anh lo lắng hỏi.
Đỗ Tiêu trả lời: “Không, anh ta đi rồi. Hiện giờ chỉ có tôi và bạn cùng phòng thôi.” Cô nói tới đây, cơn hoảng loạn ban đầu đã dần lắng xuống, cảm xúc cũng ổn định hơn một chút.
Thạch Thiên cẩn thận xác nhận: “Bạn cùng phòng của em… là con gái đúng không?”
“Đúng vậy!” – Đỗ Tiêu đáp.
Thạch Thiên thở phào nhẹ nhõm. Là một gã trai thẳng điển hình, trong tiềm thức anh ta cho rằng nếu chỉ có hai cô gái thì không có gì nguy hiểm. Hơn nữa, đối với một người đàn ông thẳng, chuyện một cô gái khỏa thân cho một cô gái khác xem… tuy hơi kỳ quặc nhưng vì chưa từng trải qua nên cảm giác của anh nhạt nhòa hơn Đỗ Tiêu rất nhiều.
Anh an ủi Đỗ Tiêu: “Miễn là bạn trai cô ta không làm vậy là được. Nếu anh ta dám làm thế, em gọi ngay cho tôi.”
Đỗ Tiêu nhận ra Thạch Thiên không hoàn toàn hiểu được cảm giác của mình. Cô thấy bất lực. Nhưng một kẻ b**n th** như Tiết Duyệt, nếu không trực tiếp đối mặt như cô, quả thật rất khó cảm nhận được cái cảm giác ghê tởm và sợ hãi vừa rồi.
Khi nói ra được, nỗi sợ trong lòng cũng được giải tỏa, cô không còn muốn giải thích thêm nữa.
“Căn phòng này không thể ở được nữa, dù mất tiền đặt cọc tôi cũng phải dọn đi.” – Cô nói.
“Không thể về nhà ở được sao?” – Thạch Thiên hỏi. Đỗ Tiêu ngừng lại một chút.
Dù biết rõ việc dọn về nhà sẽ mang đến một phen náo loạn cho gia đình, nhưng ngay lúc này, khi Thạch Thiên hỏi câu đó, cô thật sự thật sự rất muốn về nhà!
Cô ôm gối một lúc mới trả lời: “Ở nhà không tiện.”
Thạch Thiên nhìn dòng tin nhắn, im lặng một lát, không hỏi thêm mà nói: “Cần tôi giúp em tìm phòng không?”
Lúc này Đỗ Tiêu đã mất hứng thú tiếp tục đề tài này, chỉ đáp: “Không cần đâu, tôi tự tìm trên mạng.”
Cuộc trò chuyện kết thúc
Dù miệng nói thà mất tiền đặt cọc cũng phải dọn đi, nhưng việc dọn nhà đâu phải muốn là được.
Sau lần thuê nhà này, Đỗ Tiêu mới nhận ra rằng ở bên ngoài, cạm bẫy luôn rình rập khắp nơi.
Nói cho cùng, đây còn là do đồng nghiệp giới thiệu. Nhưng cũng không thể trách Vương Tử Đồng được. Cô ấy và người thuê nhà trước cũng chỉ là quan hệ xã giao, đơn giản là thấy Đỗ Tiêu đang cần thuê nhà, lại biết bạn mình có người bạn cùng phòng cũ đang muốn cho thuê lại, nên tiện tay giúp hỏi thôi.
Quyết định thuê căn phòng này vẫn là do chính cô đưa ra. Gặp phải kẻ b**n th** kỳ quặc kiểu này, chỉ có thể nói là xui xẻo. Trước đây cô còn thấy Tiết Duyệt khá dễ ở chung cơ mà.
Cô mở trang web môi giới bất động sản tìm kiếm một lúc, rồi nhận ra thật sự khó tìm được chỗ phù hợp ngay.
Quá nhiều yếu tố phải cân nhắc: giá cả, khu vực. Sau bài học này, cô còn muốn tìm phòng trả theo tháng. Vì không thể đảm bảo lần thuê tới sẽ không gặp phải kẻ kỳ quặc hay b**n th**. Vạn nhất lại đụng phải người
không thể ở chung được nữa, trả theo tháng có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.
Cô lại nghĩ đến người thuê trước. Con nhỏ đó chắc chắn biết rõ tất cả, vậy mà vẫn không chút do dự hại cô sa bẫy.
Đỗ Tiêu tức đến mức muốn gọi điện ngay cho cô ta. Cô mở hợp đồng chuyển nhượng ra, quả nhiên có số điện thoại. Cô bấm được hai số rồi nhìn giờ, lại thôi. Quá muộn rồi, để mai vậy.
Trưa thứ ba, Đỗ Tiêu gọi điện cho cô gái đó.
“Em biết Tiết Duyệt là đồ b**n th** mà, đúng không?” – Cô chất vấn. Cô gái im lặng một lúc, ấp úng: “Dạ, cô ta quả thật hơi… khác người.” “Nên em chạy đi, rồi đẩy chị vào bẫy?” – Đỗ Tiêu tức giận.
Đối phương lại im lặng.
Đỗ Tiêu thở dài: “Thôi, chị cũng không phải đến để hỏi tội. Chị chỉ muốn hỏi, em ở với cô ta từ tháng 9, tới ba tháng cuối mới dọn đi, là chuyện gì vậy? Sao không đi ngay từ đầu? Hay là sau đó xảy ra chuyện gì? Chị chỉ muốn biết có gì cần lưu ý không thôi.”
Cô gái thở dài: “Nửa năm đầu ở chung, em không thấy cô ta có vấn đề gì. Lúc đó cô ta có bạn trai, cũng là giáo viên dạy nhảy, hay qua đêm ở đây nhưng còn biết điều. Tiết Duyệt cũng khá bình thường, không có biểu hiện gì khác lạ. Sau đó cô ta chia tay với anh giáo viên dạy nhảy đó, anh ta tới tìm vài lần, em còn giúp cô ta chặn cửa nữa. Kết quả sau đó cô ta quen người bạn trai hiện tại, chị gặp rồi phải không?”
“Có phải người tóc cực ngắn, người đầy hình xăm, trên cổ cũng xăm, nói là tay chơi Bass không?” – Đỗ Tiêu hỏi.
“Đúng, chính là anh ta. Chơi rock! Tiết Duyệt bắt đầu thay đổi từ khi quen anh ta. Cảm giác như kiểu trước đây cô ta còn kìm nén, lần này gặp đúng người, hai người như rồng gặp mây, cô ta bắt đầu phóng túng.”
“Có gì cần đề phòng không?” – Đỗ Tiêu hỏi.
Cô gái im lặng một lúc rồi nói: “Em nghi ngờ anh ta nghiện. Em còn nghi là anh ta kéo Tiết Duyệt vào con đường đó nữa. Nếu cô ta đưa chị ăn thứ gì thì tốt nhất đừng có ăn.”
Đỗ Tiêu nhớ lại hồi mới dọn vào còn trao đổi đồ ăn vặt với Tiết Duyệt, rùng mình một cái. May mà thời gian sinh hoạt của Tiết Duyệt ít khi trùng với cô, và hiện tại cô cũng chưa thấy có triệu chứng gì khác thường, chắc không sao.
Cô gái lại im lặng một lúc rồi nói: “Thỉnh thoảng hai người bọn họ sẽ say thật sự, bình thường đã ghê tởm rồi, lúc say thì… Thật ra em cứ nghi ngờ họ có phải nghiện thuốc không, dù sao… Nói không hết được, chị cứ cẩn thận, ngủ nhớ khóa cửa kỹ. Chị thấy then cài với dây xích trên cửa chưa? Đều là em lắp sa đó. Chắc là… chắc không sao đâu. Nhưng chị nên cẩn thận một chút.”
“Em cúp nhé, sau này đừng gọi cho em nữa. Em cũng đi rồi, không còn liên quan gì tới chỗ đó nữa.” – Cô ta nói.
Điện thoại cắt máy, Đỗ Tiêu buông điện thoại xuống, cắn môi thật mạnh.
------oOo------