Đỗ Tiêu và Thạch Thiên gọi cơm hộp cho bữa tối. Tháng 11 đã về, gió mùa Đông bắc gào thét ngoài kia, khiến người ta chẳng muốn bước chân ra khỏi nhà.
Trong lúc dọn dẹp bát đĩa, Đỗ Tiêu lên tiếng: “Thật ra nhà anh có đầy đủ đồ đạc thế này, hoàn toàn có thể tự nấu nướng mà.”
“Anh chỉ biết rán trứng với nấu mì thôi.” Thạch Thiên đáp. “Em biết nấu mà, hay là tụi mình thử tự nấu ăn xem?”
Nghĩ mà xem, đây chẳng phải là cuộc sống trong mơ của anh sao? Cuộc sống bôn ba nơi đất khách, được ăn một bữa cơm nhà khó đến nhường nào. Dù đồ ăn ở căng tin có ngon đến mấy cũng chẳng thể nào sánh được với hương vị nhà.
Mắt Thạch Thiên sáng lên: “Ngày mai mình đi mua đồ ăn với thịt nhé.”
Tuy không rõ tài nấu nướng của Đỗ Tiêu thế nào, nhưng dù cô nàng có làm cháy nồi thì anh cũng sẽ ăn sạch!
Sau một ngày chung đụng, Đỗ Tiêu cảm thấy thoải mái hơn khi ở trước mặt Thạch Thiên. Dọn dẹp bát đĩa xong, cô về phòng, suy nghĩ một lúc rồi quyết định lấy đồ mặc nhà ra thay. Ở nhà mà, mặc đồ thoải mái mới đúng điệu chứ.
Thay xong quần áo, Đỗ Tiêu cúi xuống ngắm nhìn đôi dép lê tình nhân… trông rất hợp với bộ đồ mặc nhà của cô. Cô thầm hài lòng về gu thẩm mỹ của Thạch Thiên.
Nghe tiếng cửa mở, Thạch Thiên đang bưng tách trà quay đầu lại, và “phụt” – một ngụm trà phun thẳng lên laptop.
(Laptop: …Đệt mợ!)
“Anh không sao chứ?” Đỗ Tiêu vội chạy lại vỗ lưng cho anh.
“Khụ khụ khụ… không sao.” Thạch Thiên vừa lau người vừa lau laptop, ánh mắt vẫn không ngừng liếc trộm Đỗ Tiêu.
Đỗ Tiêu thắc mắc: “Sao thế ạ?”
“Khụ… còn đội mũ nữa à?” Thạch Thiên ngắm nhìn bộ đồ mặc nhà của cô.
“Gió Bắc Kinh to lắm, đôi khi cửa sổ đóng không kỹ sẽ lọt gió vào. Đội mũ cho cổ đỡ lạnh.” Đỗ Tiêu vừa nói vừa kéo mũ áo lên đầu.
Bộ đồ mặc nhà màu trắng ngà, được đan bằng len mềm mại, nhìn vô cùng thoải mái. Áo có khóa kéo, tuy rộng rãi nhưng vẫn co giãn vừa vặn, tôn lên vòng eo thon thả và đôi vai mảnh mai. Phần dưới là quần len cùng màu, ống rộng rãi, chạm đến đôi dép lông màu hồng phấn.
Dù không thể nhìn xuyên qua lớp vải rộng rãi kia, Thạch Thiên vẫn nhớ như in đôi chân xinh đẹp của Đỗ Tiêu.
Khi Đỗ Tiêu kéo mũ áo lên, chỉ để lộ mái tóc mái và khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Đôi mắt đen láy như phủ một tầng sương, đôi môi hồng mọng…
Ôi, bao giờ mới được hôn lên đôi môi hồng mọng đó nhỉ?
Thạch Thiên cảm thấy cổ họng khô ran, cơ thể nóng bừng lên, kèm theo những phản ứng bất thường.
Anh thầm than khổ không ngừng, nhanh trí túm lấy cái gối tựa đặt lên đùi khi Đỗ Tiêu đi vòng qua sofa, rồi đặt laptop lên trên gối. Tuy hơi khó chịu nhưng vẫn còn tốt hơn để Đỗ Tiêu phát hiện ra tâm trạng đang bấn loạn của anh.
Ai bảo em đáng yêu đến phát nổ thế này. Phạm quy mất rồi!
Đỗ Tiêu cũng ôm laptop của mình, bắt chước anh lấy gối tựa để kê máy. Rồi hỏi Thạch Thiên: “Mấy cái máy tính kia dùng làm gì vậy anh?”
Bàn ăn nhà Thạch Thiên khá nhỏ, đặt sát tường ngay cửa bếp, khi cần thiết có thể gập lại để tiết kiệm không gian.
Vị trí đáng lẽ để bàn ăn trong phòng anh giờ là hai bàn máy tính hình chữ L, tạo thành một trạm làm việc lớn. Đỗ Tiêu nhìn thấy vài thùng máy, rất nhiều màn hình. Trong đó có vài máy đang hoạt động, trông như phim khoa học viễn tưởng.
“Toàn để chơi game thôi.” Thạch Thiên đáp. “Trông giống hacker ghê.” Đỗ Tiêu tán thưởng.
“Em biết anh làm gì không?” Thạch Thiên cười tươi. “Anh là hacker đấy.”
“Hả?” Đỗ Tiêu tròn mắt ngạc nhiên.
“Nhưng chỉ là sở thích thôi, không phải nghề nghiệp chính,” anh giải thích.
Đỗ Tiêu chợt nhận ra còn nhiều điều về Thạch Thiên mà cô chưa biết.
“Anh giỏi lắm hả?” Đôi mắt cô sáng lên tò mò. Thạch Thiên gãi đầu: “Cái này… khó nói quá.”
Với Đỗ Tiêu, hacker chỉ là hình ảnh ngầu lòi trong phim ảnh. Cô hỏi: “Ví dụ như… em đưa anh một số điện thoại, anh có thể định vị ngay người đó không?”
Thực ra, việc định vị qua số điện thoại khá đơn giản, học sinh cấp ba cũng làm được nếu tìm đúng phần mềm. So với công việc của hacker thực thụ thì còn xa lắm.
Là một lập trình viên, Thạch Thiên hiểu rõ việc giải thích thế giới code cho người ngoài ngành, đặc biệt là con gái, vừa khó vừa nhàm chán. Anh từng làm một cô gái quan tâm đến mình ngủ gật vì giảng giải quá kỹ thuật.
May mắn là câu hỏi của Đỗ Tiêu khá cơ bản và có thể demo được, rất hợp để tán gái. Anh liền bảo: “Em đưa anh một số đi.”
Đỗ Tiêu suy nghĩ một lúc rồi đưa số điện thoại của anh trai mình.
Thạch Thiên gõ gõ trên laptop một hồi: “Kính Tùng… khu này, tòa D. Của ai vậy?” Anh cầm ly nước lên hỏi.
Thật sự tra được luôn, y như trong phim! Đỗ Tiêu thán phục: “Anh trai em.”
“Phụt–” Thạch Thiên sặc nước. (Laptop thầm nghĩ: “… Đ*t mẹ!”)
“Vậy địa chỉ này là…?” Thạch Thiên hỏi tiếp. “Nhà em.”
“À, nhớ rồi nhớ rồi.” Thạch Thiên vội vàng lưu số điện thoại và địa chỉ của anh rể tương lai.
Đỗ Tiêu khúc khích cười, hỏi: “Bình thường anh toàn đi tàu điện ngầm hả?”
Câu hỏi này khiến mặt Thạch Thiên hơi nóng.
“Thứ hai thứ ba thì hay đi. Những ngày khác anh thường lái xe.” Anh thành thật thừa nhận.
Đỗ Tiêu chớp chớp mắt: “Anh đã nhìn trộm em trên tàu điện ngầm bao lâu rồi?”
Mặt Thạch Thiên đỏ bừng, cảm giác mình như kẻ theo dõi bị bắt quả tang vậy. Anh giải thích: “Cũng… cũng một tháng gì đó. Trước đó thì toàn gặp tình cờ thôi. Tại chúng ta đều là người có lịch trình cố định, buổi sáng đổi tàu ở Quốc Mậu trùng giờ nhau nên…”
Đỗ Tiêu nhìn tai anh đỏ ửng, lại hỏi: “Thế… chuyện ở Tứ Huệ Đông là sao?”
Thạch Thiên không thể chối cãi. Anh ngước nhìn trần nhà, ngượng ngùng: “Anh chỉ… chỉ dậy sớm hơn, rồi lái xe đến đó… gửi xe trước… sau đó đi ra trạm tàu điện ngầm chờ em…”
“Anh gửi xe ở đâu?”
“Thì… thì bãi đỗ xe cạnh trạm tàu điện ngầm ấy.”
Đỗ Tiêu thầm tính phí gửi xe ở Bắc Kinh… Cô thở hắt ra: “Một ngày hơn trăm tệ tiền gửi xe luôn á?”
Thạch Thiên kiên định: “Tất cả đều đáng giá!” Đỗ Tiêu đưa tay ôm trán.
Hình tượng lập trình viên nghèo nhà quê tan tành rồi.
“Em bỗng thấy mình… thực sự chẳng hiểu gì về anh cả.” Cô lẩm bẩm.
“Không sao không sao.” Thạch Thiên đáp với vẻ ngượng ngùng. “Em có thể từ từ tìm hiểu, mình còn nhiều thời gian mà.”
Đỗ Tiêu cảm thấy rối bời. Trước tiên phải lật đổ hoàn toàn hình tượng Thạch Thiên đã có trong đầu, rồi mới có thể từ từ tìm hiểu con người thật của anh. Cảm giác… hơi mệt não.
“Đau đầu quá, làm sao đối phó với một anh người yêu “cao thủ diễn sâu” đây?” Cô thầm nghĩ.
Nhớ ra ngày mai lại là thứ hai, cô chống cằm hỏi: “Vậy… ngày mai?”
Đôi mắt “cao thủ diễn sâu” sáng rực: “Tất nhiên là em đi làm cùng anh bằng xe anh rồi.” Anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi.
Người lớn đùng, dáng cao như vậy mà sao giống hệt đứa trẻ được cho kẹo vậy nhỉ?
Tối đó Đỗ Tiêu nằm trong chăn cười mãi không thôi. Đêm đó Thạch Thiên lại mơ thấy Đỗ Tiêu.
Những giấc mơ này vốn không thuộc quyền kiểm soát của anh, huống chi Đỗ Tiêu trước khi ngủ còn mặc bộ đồ ở nhà dễ thương quá – hình ảnh cô trong bộ đồ ấy thật khắc sâu vào tâm trí. Khi cô chúc ngủ ngon rồi về phòng, Thạch Thiên cứ nhìn theo ống quần rộng thùng thình đó, đêm về mơ thấy chiếc quần trắng rộng rãi rơi xuống sàn, để lộ đôi chân thẳng tắp với đường cong mỹ miều…
Giấc mơ thì đẹp đấy, nhưng tỉnh dậy vào buổi sáng thì không đẹp chút nào. Thừa lúc Đỗ Tiêu chưa dậy, Thạch Thiên lén lút vào nhà vệ sinh thay q**n l*t sạch, nhưng rồi băn khoăn không biết xử lý cái bẩn thế nào.
Trước đây anh vẫn thuận tay ném vào giỏ đồ giặt, tối về giặt chung với đồ bẩn khác. Nhưng bây giờ làm vậy thì mùi rõ ràng không thể giấu được. Vạn nhất Đỗ Tiêu tưởng anh là kiểu b**n th** gì đó thì gay to.
Giặt ngay bây giờ thì không có chỗ phơi, ban công lại ở trong phòng ngủ!
Thạch Thiên đứng xoay vài vòng tại chỗ, cuối cùng ra bếp tìm túi nilon, nhét q**n l*t bẩn vào, buộc chặt miệng túi rồi nhét vào cặp laptop.
Đành phải mang ra ngoài “tiêu huỷ” vậy.
[Tối nay mình thử nấu ăn nhé?] Thạch Thiên nhắn tin khi gần tan làm
[Được, vừa hay hôm nay em không có hẹn đi xem nhà. Mai mới đi xem. Vậy tan làm mình đi mua đồ ăn nhé? Nhà anh có gạo không?] Đỗ Tiêu
hỏi.
[… Có nửa bao từ một năm trước thì phải.] Thạch Thiên trả lời. Đỗ Tiêu: [….]
Thạch Thiên giải thích: [Có một thời gian anh bỗng nhiên hứng lên muốn nấu cháo uống.]
[CÓ MÒNG KHÔNG VẬY!!!] Đỗ Tiêu hoảng hốt.
[Không biết nữa… _(:з”∠)_] Thạch Thiên nhắn, [Nấu hai lần rồi thôi không mở túi ra nữa. Về xem thử…]
[ĐỪNG MỞ RA!!! VỨT LUÔN ĐI! Em sợ nó giống phim kinh dị, mở ra bay ra cả đống sâu!]
Tan làm, Thạch Thiên phóng như điên đến sảnh tòa W2 đón Đỗ Tiêu.
Với vóc dáng cao và gương mặt điển trai, anh đứng đó không thể không gây chú ý.
“Ủa ai kia vậy?” Ánh mắt Tào Vân bùng cháy ngọn lửa tám chuyện. Đỗ Tiêu chỉ ậm ừ qua loa.
“Có gì đó!” Vương Tử Đồng khẳng định. “Tuyệt đối có vấn đề!”
Mặt Đỗ Tiêu hơi nóng. Cô chưa từng có bạn trai, thật sự không biết phải giới thiệu Thạch Thiên thế nào với mọi người.
Vừa thấy cô bước ra khỏi thang máy, mắt Thạch Thiên đã sáng lên, nhanh chóng bước tới: “Đỗ Tiêu!”
Không còn chỗ nào để trốn, Đỗ Tiêu đành đỏ mặt giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp của em.”
Dưới ánh mắt nóng bỏng của chị Tào và chị Vương, chàng trai điển trai tự tin giới thiệu: “Chào các chị, em là Thạch Thiên, bạn trai của Đỗ Tiêu.”
Đàng hoàng, đĩnh đạc và đầy khí thế!
------oOo------