Về đến nhà, Đỗ Cẩm không đề cập gì với ba mẹ về chuyện của Thạch Thiên. Nếu muốn nói về bạn trai của Đỗ Tiêu, không tránh khỏi phải nhắc đến sự việc ghê tởm đã xảy ra trong căn phòng cho thuê của em gái. Chuyện đã qua rồi, không cần thiết phải khiến ba mẹ lo lắng thêm nữa.
Đỗ Cẩm chỉ nói với ba mẹ rằng căn phòng Đỗ Tiêu thuê có nhiều vấn đề, em gái đã xảy ra mâu thuẫn với chủ nhà nên anh đã giúp em gái tìm chỗ ở mới. Anh cũng đề cập đến chuyện tiền thuê nhà.
Ba mẹ đều hiểu rõ, việc Đỗ Cẩm thu của Đỗ Tiêu hai triệu mỗi tháng không phải thật sự lấy tiền của em gái, mà chỉ là giúp em để dành thôi.
Nhưng mẹ Đỗ rất không vui. Ban đầu bà thật sự muốn dạy cho Đỗ Tiêu một bài học vì tội bỏ nhà đi, để con bé hiểu rằng không nghe lời mẹ thì cuộc sống bên ngoài không dễ dàng đâu. Nhưng khi nghe Đỗ Tiêu gặp chuyện không vui ở ngoài, bà lại đau lòng.
“Có dịp con dẫn mẹ qua thăm nó nhé,” mẹ Đỗ nói.
“Vâng,” Đỗ Cẩm đáp. “Mẹ đừng lo, căn nhà mới con tìm cho Đỗ Tiêu rộng rãi lắm, ở một mình thoải mái.”
Dù Đỗ Cẩm nói vậy, mẹ Đỗ vẫn không vui, ngồi ở phòng khách nhìn sàn nhà ngẩn ngơ.
Về chuyện của Thạch Thiên, Đỗ Cẩm kể với Vu Lệ Thanh:
“Thạch Thiên là lập trình viên, làm ở công ty game, thu nhập cũng được. Nhà làm nông nghiệp, chỗ ở là thuê, có xe riêng 400 triệu. Cách ăn nói
và giáo dưỡng đều khá tốt.”
Thật ra ấn tượng tổng thể của Đỗ Cẩm về Thạch Thiên không tệ, nên khen ngợi vài câu.
Vu Lệ Thanh không để tâm việc Đỗ Cẩm giúp Đỗ Tiêu trả mấy triệu tiền thuê nhà mỗi tháng. Lương hai vợ chồng cộng lại, số tiền đó họ gánh được. Hơn nữa cô hiểu chuyện Đỗ Tiêu dọn ra ngoài vẫn là nỗi đau trong lòng bố mẹ chồng và chồng. Dù Vu Lệ Thanh đã thuyết phục họ nhìn nhận vấn đề theo hướng thực tế, thuê người giúp việc để cô có thể đi làm lại. Nhưng nỗi áy náy và lo lắng của họ dành cho con gái, em gái càng tích tụ càng dễ biến thành sự bất mãn với Vu Lệ Thanh.
Trong mắt Vu Lệ Thanh, dùng chưa đến 70 triệu một năm để giải quyết mâu thuẫn lớn nhất trong nhà là điều hoàn toàn chấp nhận được.
Làm người phải biết nhìn toàn cục, bỏ qua chuyện nhỏ.
Nhưng khi nghe Đỗ Tiêu tự tìm được bạn trai là người thuê nhà, trong lòng Vu Lệ Thanh rất không vui.
“Cứ từ từ xem đã. Đỗ Tiêu còn chưa đến 25 tuổi, chưa chắc đã xác định,” Vu Lệ Thanh nói không mấy hứng thú, rồi thêm, “Bác sĩ người Bắc mà em giới thiệu điều kiện tốt thật đấy, nhà có mấy căn nhà cho thuê.”
Ý của Vu Lệ Thanh không cần nói nhiều, Đỗ Cẩm tự hiểu quá rõ.
Đỗ Cẩm lặng lẽ móc điếu thuốc, ngậm vào môi, nhìn con một cái rồi kẹp giữa hai ngón tay, ra ban công hút.
Ăn tối xong, Thạch Thiên đưa Đỗ Tiêu đi bộ về chỗ ở mới.
Thay đồ ở nhà xong, Đỗ Tiêu thấy Thạch Thiên ngồi trên sofa chơi game trên laptop của cô, liền ngồi xuống hỏi: “Tối qua anh với anh em đi đâu vậy?”
Thạch Thiên lộ vẻ mặt khó nói: “Nhà hàng Hoàng Gia mở phòng VIP, ngồi cả đêm, hai anh tâm sự đủ thứ.”
Đỗ Tiêu: “…” đưa tay lên che trán.
“Ai trả tiền vậy anh?” Đỗ Tiêu hỏi. Nếu Thạch Thiên trả tiền thuê phòng, cô sẽ hoàn lại cho anh.
“Anh em trả,” Thạch Thiên đáp. Đỗ Tiêu thấy thật mệt mỏi.
“Vậy hai người nói những gì? Anh em nói gì không?” Đỗ Tiêu hỏi.
Thạch Thiên cười vui vẻ. Anh Đỗ Cẩm xách anh từ nhà đến khách sạn, một là vì không ưng chuyện anh với em gái ở chung một phòng, hai là muốn điều tra lý lịch chứ còn gì nữa.
“Chỉ hỏi nhà anh ở đâu? Ba mẹ làm gì? Anh làm nghề gì? Công ty nào?… Linh tinh thế thôi,” Thạch Thiên nói. “Anh cũng kể sơ qua tình hình của mình.”
Bị người ta nghi ngờ chắc chắn không dễ chịu. Đỗ Tiêu thấy áy náy: “Thật… xin lỗi anh…”
Thạch Thiên xoa đầu Đỗ Tiêu cười: “Em xin lỗi gì chứ? Sớm muộn gì anh cũng phải qua cửa ải này mà.”
Đỗ Tiêu nghĩ cũng đúng, nếu họ tiếp tục mối quan hệ này, sớm muộn gì cũng phải đối diện với phụ huynh.
“Em thấy anh em… lúc đó thái độ thế nào?” Đỗ Tiêu hỏi tiếp.
Thạch Thiên trả lời rất chắc chắn: “Chắc không có vấn đề gì đâu.” Anh cảm thấy Đỗ Cẩm khá hài lòng về mình.
Khi Đỗ Cẩm hỏi về công việc của gia đình Thạch Thiên, anh trả lời giống như đã nói với Đỗ Tiêu – làm nông nghiệp. Thực ra với bất kỳ ai, anh đều nói nhà mình làm “nông nghiệp”. Nhưng đối với anh, từ “nông nghiệp” này không hề có gì xấu cả.
Tuy nhiên, cả Đỗ Cẩm và Đỗ Tiêu đều hiểu “nông nghiệp” theo cách thông thường nhất, như hầu hết mọi người vẫn nghĩ.
Về căn hộ Thạch Thiên đang ở, thực ra nếu Đỗ Cẩm có hỏi, anh sẽ kể hết sự thật. Nhưng nhìn cách bài trí đơn giản của căn hộ, Đỗ Cẩm nghĩ đó là nhà thuê nên không hỏi gì thêm. Thế là Thạch Thiên không có cơ hội nói rằng đây là căn hộ gia đình anh mua cách đây 11 năm.
Khi đó anh mới lên lớp 10. Ban đầu không mấy ham học, nhưng từ khi mê lập trình hồi cấp 2, Thạch Thiên dần trở thành học sinh giỏi. Lên cấp 3, anh mơ ước vào được Đại học Thanh Hoa.
Bố Thạch Thiên đã đưa anh đến Bắc Kinh tham quan Đại học Thanh Hoa. Dù ông muốn con trai kế nghiệp, nhưng nếu con đỗ được Thanh Hoa thì cũng là niềm tự hào của gia đình. Là bố, ông không muốn cản trở ước mơ của con. Không những thế, để động viên con học tập và thi cử, ông đã mua luôn một căn hộ ở Bắc Kinh sau vài ngày tìm hiểu.
“Con thi đỗ Thanh Hoa thì ở đây, khỏi phải chen chúc ký túc xá!” – ông nói.
Lúc đó Thạch Thiên mới lớp 10, còn 3 năm nữa mới thi đại học. Căn hộ được gửi cho môi giới cho thuê.
Cuối cùng anh không vào được Thanh Hoa mà học ở thành phố khác, căn hộ vẫn tiếp tục cho thuê. Giá nhà Bắc Kinh tăng vùn vụt, giá trị căn hộ tăng gấp nhiều lần, là khoản đầu tư sinh lời ổn định.
Sau khi tốt nghiệp và về Bắc Kinh làm việc, gia đình mới lấy lại căn hộ cho Thạch Thiên ở.
Ban đầu căn hộ được trang trí đơn giản vì chỉ định làm chỗ ở cho sinh viên. Đến khi Thạch Thiên chuyển vào, ngại phiền phức, anh chỉ thay đổi nội thất mà không sửa sang gì thêm.
Những chuyện này, nếu Đỗ Tiêu hay Đỗ Cẩm có hỏi, anh sẽ kể hết sự thật. Nhưng họ không hỏi, anh cũng chẳng chủ động nói ra.
Căn hộ trang trí đơn giản khiến cả hai anh em nhà họ Đỗ đều nghĩ Thạch Thiên thuê nhà ở.
Thạch Thiên không thiếu tiền cũng chẳng thiếu nhà nên không để tâm chuyện này. Anh thậm chí không nhận ra rằng trong mắt Đỗ Tiêu và Đỗ Cẩm, anh – một công tử nhà giàu – lại bị nghĩ là người không có nhà.
Hiểu lầm thường sinh ra khi người này không hỏi, người kia không nói, ai cũng tự cho mình đúng.
Mãi đến 10 giờ tối Thạch Thiên mới rời khỏi nhà mới của Đỗ Tiêu. Dù khu này là nhà công vụ, bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhưng lúc về anh vẫn dặn cô khóa cửa cẩn thận. Mấy ngày qua Đỗ Tiêu luôn ở dưới sự chăm sóc của anh, giờ đột nhiên xa cách, anh có chút không yên tâm.
“Mai em nên lắp thêm khóa xích nữa.” – Anh dặn lần cuối.
Về đến nhà, vừa bước vào cửa đã thấy đôi dép lê màu xanh cô đơn nằm một mình, Thạch Thiên chợt thấy lòng trống trải lạ thường.
Căn hộ 80m2 bỗng trở nên vắng vẻ khi không còn bóng dáng Đỗ Tiêu trong bộ đồ len trắng xinh đẹp. Cô mới ở đây có một tuần thôi mà Thạch Thiên đã cảm thấy khắp nơi đều vương hơi thở của cô.
Lúc tắm, anh phát hiện Đỗ Tiêu quên mang theo sữa tắm. Anh mở nắp chai, thoa lên người những bọt xà phòng thơm thoang thoảng. Đi ngủ, cả người anh vẫn phảng phất mùi hương của cô.
Như thể đang được ôm cô vào lòng mà ngủ vậy.
Chẳng biết khi nào mới thực sự được ôm cô vào lòng cùng chìm vào giấc mộng?
Đỗ Cẩm nghĩ không sai, việc Thạch Thiên không động vào Đỗ Tiêu không có nghĩa là anh không muốn. Thực ra, anh đã nghĩ đến chỉ là không dám nghĩ thêm nữa.
Đúng là đàn ông mới hiểu đàn ông mà.
Trước khi ngủ, Thạch Thiên còn mơ màng nghĩ ngày mai đi làm phải nhớ ghé Đông Phương Tân Thiên để mua một tá quần con mới. Những ngày Đỗ Tiêu ở đây, quần con của anh thành đồ dùng một lần mất rồi.
Tiêu hao quá lớn!
Chỗ ở mới mà Đỗ Cẩm tìm cho Đỗ Tiêu khiến chất lượng cuộc sống của cô được nâng lên đáng kể so với căn nhà thuê chung trước đây.
Giờ Đỗ Tiêu được ở một mình thoải mái, không còn phải lo lắng về bạn cùng phòng không hợp, muốn nấu nướng hay nuôi thú cưng gì cũng được. Hơn nữa, nhờ sự “hào phóng” của Đỗ Cẩm sắp xếp cho cô ở gần Thạch Thiên, dù gần ga tàu điện ngầm nhưng Đỗ Tiêu không cần phải chen chúc tàu điện nữa.
Sáng hôm sau, Thạch Thiên chỉ xuất phát sớm hơn mọi khi vài phút, lái xe rẽ một góc là đón được Đỗ Tiêu cùng đi làm. Trong thời tiết ngày càng lạnh, được tiết kiệm đoạn đường từ nhà ra ga tàu điện ngầm, Đỗ Tiêu thấy hạnh phúc không thể tả.
“Cầu phúc cho em mỗi ngày đều hạnh phúc như thế này.” – Đỗ Tiêu chắp tay trước ngực, nguyện cầu dưới ánh nắng.
Thạch Thiên cười không nhịn được, hỏi: “Em muốn ngủ một lát không?” “Không cần đâu. Hôm qua em ngủ đủ rồi.” – Đỗ Tiêu hài lòng đáp.
Thạch Thiên liền mở nhạc cho cô nghe. Anh vừa nâng cấp dàn âm thanh mới, đường đi làm trở thành khoảng thời gian thưởng thức âm nhạc của Đỗ Tiêu.
Xe phía trước chạy chậm, Thạch Thiên tranh thủ liếc nhìn Đỗ Tiêu
Đỗ Tiêu ngả người tựa lưng ghế, nhắm mắt thưởng thức. Ánh nắng xiên qua cửa sổ chiếu nghiêng, phủ lên gương mặt dịu dàng của cô một lớp ánh vàng nhạt. Khóe môi khẽ cong, cằm thanh tú, ánh mắt Thạch Thiên lướt trên khuôn mặt cô, trái tim không kìm được rung động.
Anh quay lại nhìn về phía trước. Dù không nhìn, vẫn có thể cảm nhận được bên ghế phụ có một người xinh đẹp, tỏa ra hơi ấm dịu dàng.
Tay trái Thạch Thiên nắm vô lăng, tay phải không kìm được vươn sang nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ mềm mại, ấm áp ấy nhẹ nhàng đáp lại.
Tất cả những ngày tháng cô đơn lênh đênh một mình ở Bắc Kinh của Thạch Thiên đều tan biến.
“Sao sáng nay trông rạng rỡ thế? Quả nhiên là có người yêu rồi.” – Sáng sớm, Vương Tử Đồng đã trêu Đỗ Tiêu.
“Ừm ừm ừm~” Đỗ Tiêu đắc ý lắc đầu, “Vì em là người hạnh phúc mà~” “Ọe~~~” Vương Tử Đồng vỗ ngực.
Tào Vân định cười nhưng chưa kịp cười thì cũng vỗ ngực theo. “Sao vậy?” – Đỗ Tiêu hỏi.
“Hơi buồn nôn.” – Tào Vân nói, cô ấy quay đi uống nước nhưng không đỡ. Một lúc sau, cô ấy vẫn phải che miệng chạy vào toilet.
Đỗ Tiêu nhìn theo bóng Tào Vân, trong lòng khẽ động.
Gần tan làm, Thạch Thiên gọi điện cho Đỗ Tiêu: “Anh đột xuất có cuộc họp, em ăn trước đi, đợi anh xong việc rồi về cùng nhau.”
Đỗ Tiêu chưa đói nên ở lại văn phòng một lát mới đi ăn. Giờ này đa số đồng nghiệp đã về, thang máy đã qua giờ cao điểm tan tầm, không còn mấy người.
Đỗ Tiêu vừa đến trước thang máy thì Jacky Lu cũng tới.
“Hi~” – anh ta chào.
Cách chào của anh ta có một động tác đặc trưng là hơi ngẩng cằm lên rồi hạ xuống, kiểu dùng cằm để chào người khác, rất nam tính. Trên người Jacky Lu có nhiều điểm nam tính như vậy. Nhưng chính vì quá cường điệu nên lại thành ra sến sẩm.
Đỗ Tiêu nở nụ cười nghề nghiệp tám chiếc răng: “Hi.”
Cô gái trẻ tràn đầy sức sống, khi cười không có lấy một nếp nhăn trên mặt, làn da căng mịn đáng ghen tị. Ánh mắt Jacky Lu lưu luyến vài giây trên gương mặt Đỗ Tiêu.
“Thường thấy em tăng ca, rất chăm chỉ, không tệ.” – Anh ta dùng giọng điệu của người trên, người từng trải khen ngợi cô, rồi như vô tình hỏi, “Đi làm mấy năm rồi? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đỗ Tiêu lịch sự trả lời: “Hơn hai năm.”
Cô không trả lời câu hỏi về tuổi tác. Dù ở Trung Quốc, nhiều phụ nữ trẻ cũng coi hỏi tuổi là điều thiếu lịch sự, Jacky Lu phong cách nam tính như vậy sao lại không biết. Huống chi cô với anh ta đâu có thân, những câu hỏi mang tính cá nhân kiểu này cô không muốn đáp lại.
Jacky Lu khẽ mỉm cười, hỏi: “Chắc em 26 tuổi phải không?” Anh mới 26! Cả nhà anh 26!
Đỗ Tiêu tính tình tốt như vậy mà suýt nổi điên. Thật là con gái trẻ nhất chịu không nổi bị người khác nghĩ mình già.
“Tôi chưa đến 25 cơ.” – Cô hít sâu một hơi, nuốt cơn tức giận vào trong.
Jacky Lu “À…” kéo dài, như tán thưởng nói: “24 à… Tuổi đẹp nhất của đời người phụ nữ.”
Ánh mắt và giọng điệu của anh ta khiến Đỗ Tiêu nổi da gà. Với câu nói văn vẻ như vậy, cô cũng không biết nên đáp lại thế nào. Đành “ừm ừm” cho qua, ngẩng đầu nhìn màn hình hiển thị tầng của thang máy để tránh phải nói chuyện tiếp.
Đúng lúc đó, một người nữa đến thang máy, chính là Vương Lâm – cô gái xinh đẹp từng lên xe của Jacky Lu.
Vì là người quen ở bộ phận liên lạc nên Đỗ Tiêu buộc phải chào hỏi. Cô nhìn thấy Vương Lâm qua gương, quay đầu lại chào: “Hi.”
Vương Lâm đánh giá cô, lạnh nhạt “Hi” một tiếng.
Cô ta không chủ động trò chuyện, Đỗ Tiêu cũng mừng được yên tĩnh. Cô quay đầu lại, qua gương thấy Vương Lâm liếc nhìn Jacky Lu, nhưng anh ta còn cái nhìn cũng không cho cô ta.
Vừa lúc thang máy đến. Ba người lần lượt bước vào. Đỗ Tiêu bấm B1, Jacky Lu bấm B4, Vương Lâm đứng yên không động đậy.
Sau khi bấm xong, Jacky Lu đứng cạnh Đỗ Tiêu, mùi xì gà trên người anh ta xộc thẳng vào mũi cô.
“Sao vậy?” – Đỗ Tiêu nín thở quá lộ liễu nên Jacky Lu hỏi. Anh ta nâng cánh tay ngửi ngửi cổ tay áo, cười: “Em không quen mùi xì gà à?”
“Hoàn toàn không quen ạ.” – Đỗ Tiêu khép hờ miệng mũi, nịnh nọt, “Nhưng mà anh không hút ở khu vực hút thuốc nữa, các cô gái bộ phận em đều rất cảm ơn anh.”
Nên làm ơn đừng có đến nữa.
“Không còn cách nào khác. Dù sao cũng phải lịch sự một chút.” – Jacky Lu nhún vai, “Rốt cuộc có người mang thai mà.”
Mang thai? Ai vậy?
Đỗ Tiêu chưa kịp hỏi thì thang máy đã tới tầng -1. Cô gật đầu chào “Tạm biệt” với cả hai rồi bước ra.
Ngay trước khi cửa thang máy đóng lại, cô không kìm được quay đầu nhìn lại.
Hai người họ, một đứng bên trái thang máy, mắt nhìn sang trái. Một đứng bên phải thang máy, mắt nhìn sang phải. Như thể hai người xa lạ hoàn toàn không có điểm giao nhau vậy.
Thật là có thể diễn đến vậy sao.
------oOo------