Chuyện về tờ giấy nợ, Đỗ Cẩm chưa từng nói với ai. Nhưng khi mẹ anh biết được, bà như trút được gánh nặng, vô cùng vui mừng.
Con trai bà vẫn luôn thương em gái, bà nghĩ vậy.
Nghe Đỗ Tiêu hỏi, bà khẽ hạ mi mắt rồi ngẩng lên, nói với con gái: “Con đừng lo.”
Đỗ Tiêu hơi ngạc nhiên.
“Dù chị dâu con có biết hay không, con cứ đừng lo. Để anh con nói chuyện với chị ấy.” Mẹ Đỗ vừa bắt đầu lấy thức ăn ra khỏi nồi vừa nói nhẹ nhàng.
Lúc đó tình hình là chuyện hôn nhân của Đỗ Cẩm chưa xong, bà nghiêng về phía Đỗ Cẩm, ưu tiên lo cho vợ con trai trước. Giờ con dâu đã ổn định, bà lại chuyển sự quan tâm sang Đỗ Tiêu.
Số tiền của con trai vốn để mua nhà làm của hồi môn, giờ không mua được nhà nhưng nhà có sẵn nhà cho nó ở, nó dùng số tiền đó giúp em gái, mẹ Đỗ thấy hoàn toàn hợp lý.
Làm cha mẹ, luôn thấy đứa con nào yếu thế hơn, khổ sở hơn thì muốn san bằng, cân đối lại.
Hơn nữa mẹ Đỗ cảm thấy việc này, họ cũng coi như không phụ lòng Vu Lệ Thanh. Dù Đỗ Cẩm có đem hết tiền tích góp cho em gái làm của hồi môn thì cuối cùng vợ chồng nó vẫn chiếm phần hơn. Dù sao căn nhà ở vòng 3 của gia đình cũng đã lên tới cả triệu.
Đỗ Tiêu chỉ im lặng.
Nhưng thực ra giờ mọi chuyện mới chỉ là nói miệng, còn nhiều năm nữa mới phải thực hiện. Cụ thể mấy năm thì còn tùy vào khi nào cô ấy kết hôn. Còn Đỗ Tiêu hiện tại vẫn cảm thấy, kết hôn là chuyện xa vời. Thậm chí sau những chuyện trong nhà, nghe Tào Vân than phiền về mẹ chồng, chứng kiến Vương Tử Đồng và vị hôn phu tính toán chi li, cô âm thầm có chút kháng cự với hôn nhân.
Yêu đương là một chuyện, còn kết hôn… hoàn toàn là chuyện khác.
Một bên như thế giới cổ tích ngọt ngào, một bên… đầy rẫy gồ ghề, vừa đau đớn vừa cấn tâm.
Tối đó Đỗ Tiêu ra khỏi tòa nhà, thấy Thạch Thiên đang đợi bên ngoài. Anh cao lớn, mặc áo khoác thể thao mỏng, dưới ánh đèn đường mờ ảo vẽ nên một dáng hình thẳng tắp.
Đỗ Tiêu vừa thấy anh, cảm giác gập ghềnh khó chịu liền biến mất.
Cô như chú chim nhỏ nhào vào lòng anh. Thạch Thiên mỉm cười, dang hai tay, vỗ nhẹ vai cô rồi đẩy cô đứng nghiêm chỉnh lại.
“Anh.” Anh cười để lộ tám cái răng, chào người đang đứng trên bậc thang.
Đỗ Cẩm bước xuống thang, lịch sự nói với anh: “Phiền cậu rồi.”
Thạch Thiên cũng khách sáo đáp: “Không phiền không phiền, đây là việc nên làm.”
Khi Đỗ Tiêu lên xe Thạch Thiên rời đi, Đỗ Cẩm còn vẫy tay chào, Thạch Thiên cũng hạ cửa kính vẫy tay đáp lại.
Đỗ Cẩm quay người lên lầu.
Về đến nhà, thấy mẹ chồng nàng dâu đang ngồi nói chuyện trên sofa.
“700 triệu?” Vu Lệ Thanh cũng hơi kinh ngạc, “Vậy thì rất có triển vọng.”
Đỗ Cẩm thay giày, đi tới hỏi: “700 triệu gì vậy?”
Vu Lệ Thanh đáp: “Bạn trai Tiêu Tiêu đấy, thu nhập một năm 700 triệu đấy.”
Đỗ Cẩm cũng giật mình: “Nhiều vậy sao?” Anh nhìn ra Thạch Thiên thu nhập chắc không tệ, nhưng không ngờ còn cao hơn cả anh.
Vu Lệ Thanh kể lại những gì nghe được từ mẹ chồng cho Đỗ Cẩm: “Nghe nói cậu ấy là trưởng phòng kỹ thuật, tương đương senior manager.”
“Đúng vậy.” Đỗ Cẩm nói, “Nhìn là thấy một người rất chín chắn.”
“Tuổi này mà có mức lương như vậy thì rất triển vọng.” Vu Lệ Thanh bỗng nói một câu không hợp: “Nhưng cậu ta ở Bắc Kinh thuê nhà, nhà lại ở quê, ít nhất vài năm nữa mới mua được nhà. Mà Tiêu Tiêu đã 25 rồi.”
Cả nhà đều hiểu ý Vu Lệ Thanh. Đỗ Tiêu 25 tuổi, người nhà mong cô tìm người có thể cưới, chứ không phải yêu đương qua loa. Nói đến cưới xin thì không thể không nhắc đến chuyện nhà cửa. Đỗ Tiêu 25 tuổi không thể đợi một người đàn ông phấn đấu mười mười lăm năm mới mua được nhà.
Đỗ Tiêu hoặc là chỉ có thể hoặc là cần phải tìm một người đàn ông đã có nhà, ít nhất Vu Lệ Thanh nghĩ vậy.
Đỗ Cẩm nhíu mày: “Em đừng phá đám.”
Anh thấy có vẻ mẹ Đỗ hơi bị đả động bởi năng lực của Thạch Thiên, nhưng lại bị Vu Lệ Thanh dội một gáo nước lạnh.
Mẹ Đỗ trầm ngâm một lúc, nói: “Thu nhập một năm 700 triệu, nếu cậu ấy một năm để dành được 600 triệu…”
Bà tính toán với mức thu nhập cao như vậy, chắc Thạch Thiên tích góp cũng không ít, đến lúc đó Đỗ Cẩm và cô lại hỗ trợ thêm, có lẽ đủ tiền mua một căn nhà nhỏ.
“Mẹ ơi!” Vu Lệ Thanh đỡ trán, “Mẹ nghĩ gì vậy! Làm sao cậu ta có thể để dành 600 triệu một năm được!”
Mẹ Đỗ ngớ ra: “Một thanh niên độc thân, một năm tiêu 100 triệu chưa đủ sao?” Bà cảm thấy người trẻ căn bản chẳng có gì để tiêu tiền, tiền đều nên để dành được.
“Thu nhập bao nhiêu thì chi tiêu bấy nhiêu.” Vu Lệ Thanh giải thích, “Thu nhập 700 triệu với thu nhập 200 triệu hoàn toàn khác biệt về mức sống. Anh chàng này, con nghe Đỗ Cẩm nói, một mình thuê nhà ở gần vòng 3. Vòng 3 đấy, khu nhà thương mại, tiền thuê không đến 10 triệu
thì cũng 8 triệu. Cậu ta lái xe hơn 400 triệu, một năm bảo dưỡng phải 70-80 triệu. Chưa tính chi tiêu hàng ngày đâu, cũng mất hơn 100 triệu.”
Mẹ Đỗ giật mình: “Tiêu nhiều tiền vậy sao?”
Đỗ Cẩm đã gặp Thạch Thiên nhiều lần. Qua cách ăn mặc, xe cộ, nội thất nhà cửa của cậu ta, anh có thể thấy Thạch Thiên là một người trẻ có mức sống khá cao. Anh nói: “Với giá cả hiện nay, tiền tiêu vào đâu cũng như ném đá xuống sông vậy. Nhưng với một người trẻ như cậu ta, lương năm 700 triệu, con đoán một năm có thể để dành được 300-400 triệu là khá tốt rồi.”
Cậu ta mới 26 tuổi, làm việc được 4 năm. Cho dù mỗi năm để dành được 400 triệu thì cũng chỉ có 1 tỷ 600 triệu. Ngay cả mẹ Đỗ cũng hiểu là không thể tính đơn giản như vậy được. Hiện tại Thạch Thiên có lương năm 700 triệu không có nghĩa là ngay từ đầu đi làm đã được mức lương này, chắc chắn phải tăng dần theo từng năm. Vì vậy, ước tính một cách thận trọng, có lẽ Thạch Thiên còn chưa có được 1 tỷ 600 triệu trong tay.
Muốn tích góp thêm nữa để có đủ tiền đặt cọc, mua một căn nhà vừa phải thì còn phải đợi thêm nhiều năm nữa!
Mà Đỗ Tiêu thì không thể đợi lâu như vậy.
“Không lẽ cưới rồi mà vẫn phải đi thuê nhà sao?” Vu Lệ Thanh lên tiếng.
Vu Lệ Thanh biết trên đời này có lẽ có nhiều phụ nữ có thể chấp nhận việc sau khi cưới vẫn phải thuê nhà ở. Dù sao mấy năm gần đây báo chí cũng đã bắt đầu đưa tin và cổ vũ giới trẻ “cưới trước mua nhà sau”.
Nhưng bản thân Vu Lệ Thanh thì tuyệt đối không thể chấp nhận được điều này.
Thuê nhà chỉ có thể là giải pháp tạm thời khi còn độc thân và trẻ tuổi. Nếu đã kết hôn, có con mà vẫn phải sống cuộc sống phiêu bạt đi thuê
nhà, thì thật sự khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng về cuộc sống. Nhà thuê chỉ là chỗ ở, không phải là tổ ấm.
Bạn không thể treo những khung ảnh đẹp hay đồ trang trí lên tường vì chủ nhà không cho phép đóng đinh tùy tiện. Bạn cũng không thể tự ý sửa sang đồ đạc hay làm hỏng sàn gỗ. Và còn khó chịu hơn những chuyện vụn vặt đó là việc bạn luôn phải đối mặt với khả năng chủ nhà bắt bạn chuyển đi vì đủ loại lý do.
Chẳng hạn như con họ sắp cưới nên thu hồi nhà làm phòng cưới. Hoặc họ cần tiền nên bán nhà đi. Và còn nhiều lý do khác mà bạn không thể ngờ tới.
Có chủ nhà để bắt người thuê dọn đi còn sẵn sàng bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng. Nhưng rồi thì sao? Cầm số tiền phạt đó cũng không thể bù đắp được sự mệt mỏi về tinh thần khi phải tìm nhà mới, thu dọn đồ đạc và chuyển nhà.
Trước đây khi Vu Lệ Thanh còn độc thân sống ở Bắc Kinh, đến lúc bắt buộc phải chuyển đi, toàn bộ tài sản của cô gói gọn trong hai cái vali cỡ lớn và bảy tám thùng các-tông. Chuyển nhà lúc đó cũng khá gọn gàng, nhanh chóng.
Nhưng khi Vu Lệ Thanh trở thành một người mẹ, cô nhận ra mình đã không còn khả năng đối phó với kiểu sống như vậy nữa.
Đồ đạc của con quá nhiều. Hơn nữa cô thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh mình bế con, kèm theo một đống đồ đạc liên tục di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Làm sao một đứa trẻ lớn lên trong môi trường sống như vậy có thể có cảm giác an toàn? Làm sao có thể cảm nhận được thế nào là “nhà”?
Vu Lệ Thanh chỉ nghĩ thôi đã thấy rối bời.
May mắn thay…
Vu Lệ Thanh ngước mắt nhìn ngôi nhà này. May mắn là tất cả đã qua.
Giờ đây, cô thực sự sở hữu căn nhà này, sở hữu một tổ ấm thực sự.
Từ “sở hữu” với ý nghĩa pháp lý của nó khiến một người phụ nữ như cô – không có cha mẹ bên cạnh, một mình lưu lạc nơi đất khách – cảm thấy bình yên và an toàn.
Những điều Vu Lệ Thanh nghĩ được, tất nhiên mẹ Đỗ và Đỗ Cẩm cũng nghĩ tới. Họ cũng không thể chấp nhận việc Đỗ Tiêu sau khi cưới vẫn phải sống cảnh đi thuê nhà.
Tuy hiện tại Đỗ Tiêu đang thuê nhà thật, nhưng trong tiềm thức, Đỗ Cẩm và mẹ Đỗ đều cho rằng đây chỉ là tạm thời. Họ đều cảm thấy thời kỳ “tạm thời” này sẽ không kéo dài. Họ cũng đều ngầm công nhận rằng trạng thái sống “tạm thời” này của Đỗ Tiêu sẽ kết thúc khi cô kết hôn.
Điểm này hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của chính Đỗ Tiêu.
Con gái nên tìm một người đàn ông có nhà để cưới, người nhà đẻ ai cũng mong muốn như vậy. Chỉ là trong phần lớn dư luận, cái gánh nặng này thường đổ lên đầu một mình “mẹ vợ”.
“Mọi người đều nghĩ nhiều quá rồi.” Ba Đỗ vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng đặt điện thoại xuống, tháo kính viễn, thở dài nói, “Tiêu Tiêu mới yêu đương lần đầu, có được hay không còn là chuyện khác, mọi người nghĩ nhiều như vậy có ích gì chứ, cứ để tự nhiên đi.”
Những lời này mẹ Đỗ không thích nghe chút nào.
“Nói bậy gì thế. Ông còn muốn con bé phải qua mấy mối tình nữa à? Đương nhiên là mong nó có thể thành công ngay lần đầu chứ!” Mẹ Đỗ trừng mắt nhìn ông.
Đáng tiếc là, với ý tưởng yêu đương tốt nhất nên “thành công” ngay lần đầu của bà, ngay cả con trai con dâu cũng không ủng hộ.
“Mẹ, thời đại nào rồi.” Con dâu nói với vẻ bất đắc dĩ.
Con trai cũng ngán ngẩm: “Ít nhất cũng phải trải qua một hai mối tình chứ. Người ta không có vài lần trải nghiệm tình cảm, khó có thể trưởng thành được. Tương lai trong hôn nhân cũng khó mà vun đắp tốt.”
Đỗ Cẩm và Vu Lệ Thanh, trước khi đến với nhau đều đã có một số mối tình, coi như là sự kết hợp của hai người từng trải.
Vì vậy Đỗ Cẩm đối với Thạch Thiên luôn chỉ giữ thái độ lịch sự. Dù sao cũng là bạn trai của Đỗ Tiêu, nên không thể quá xa cách, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là bạn trai đầu tiên của Đỗ Tiêu, ai biết được có thể kéo dài bao lâu hay sâu đậm đến mức nào, nên cũng không cần quá thân thiết.
“Hay là…” Mẹ Đỗ cũng do dự, thử hỏi con dâu, “Con lại giúp Tiêu Tiêu xem người khác nhé?”
“Vậy cũng phải Đỗ Tiêu vui vẻ đồng ý chứ ạ.” Vu Lệ Thanh nói với vẻ bất đắc dĩ, “Lần trước con đã nói chuyện với người ta rồi, mẹ không phải lại muốn con làm mai nữa chứ?”
Mẹ Đỗ cảm thấy rất bất lực.
Bà thấy sâu sắc rằng, Đỗ Tiêu bây giờ hoàn toàn không nghe lời như trước nữa. Bà vừa vui mừng vì con gái có thể độc lập, lại khó chịu vì con
gái không nghe lời bà.
Đặc biệt là bây giờ con bé sống ở bên ngoài, bà cũng không thể ép nó đi xem mắt được. Đành phải từ bỏ thôi.
Mẹ Đỗ và Vu Lệ Thanh cũng không ngờ rằng, trong khi họ tạm thời từ bỏ suy nghĩ này, vẫn luôn có người nhớ thương Đỗ Tiêu.
------oOo------