Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 66

Đỗ Tiêu vẫn không hiểu sao hai người lại tự nhiên đến bước này.

 

Cô còn nhớ rõ ánh mắt dịu dàng của Thạch Thiên khi nhìn mình. Anh vuốt má, xoa đầu cô, miệng lẩm bẩm: “Tiêu Tiêu…Tiêu Tiêu…”

 

Rồi dường như anh cúi xuống hôn cô, và mọi chuyện trở nên không thể kiểm soát.

 

Khi Đỗ Tiêu hoàn hồn, cô nhận ra Thạch Thiên đang đẩy cô vào phòng. Không chịu nổi lực đẩy của anh, cô lùi lại một bước, vào đến ngưỡng cửa. Nhưng khi anh định kéo cô vào sâu hơn thì không được – Đỗ Tiêu đã bám chặt khung cửa.

 

Thạch Thiên buông cô ra.

 

Dưới ánh đèn hành lang, Đỗ Tiêu thấy rõ – người đàn ông vừa nãy còn đầy dịu dàng trong mắt, giờ đây ánh nhìn đã ngập tràn d*c v*ng. Sao hormone của anh lại như thùng thuốc súng, chỉ cần một tia lửa là bùng cháy vậy?

 

Đỗ Tiêu hoảng sợ khi nhận ra mình lại ở một mình với Thạch Thiên. “Về đi!” Cô đẩy anh ra, “Muộn rồi, về nhanh đi!”

“Ơ nhưng mà…” Thạch Thiên còn muốn vào nhà nũng nịu với Đỗ Tiêu thêm chút nữa.

 

Đỗ Tiêu không cho anh cơ hội, hai tay đẩy anh: “Về nhanh đi, ngoài kia lạnh chết người rồi, em không vào phòng là bị cảm lạnh đấy.”

 

Thạch Thiên bất lực đứng nhìn, chỉ biết dõi theo khi cô vội vã lùi vào phòng, kéo cửa lại, chỉ chừa một khe nhỏ để lộ khuôn mặt: “Anh về đi.”

 

Thạch Thiên đành chịu: “Em nhớ khóa cửa cẩn thận nhé.”

 

Đỗ Tiêu nhanh chóng đóng cửa, khóa trái từ bên trong.

 

Thạch Thiên lùi lại hai bước, cười ngây ngô một lúc rồi mới xoay người đi thang máy.

 

Thời gian càng khuya, nhiệt độ bên ngoài càng xuống thấp. Thạch Thiên chạy vội đến rồi lại chạy vội về.

 

Bảo vệ khu chung cư mặc áo bông dày, đêm nay đã chứng kiến anh chàng cao ráo này ra vào mấy lượt, trời lạnh thế này mà cứ chạy qua chạy lại, đúng là không bình thường.

 

Thạch Thiên tất nhiên không biết bác bảo vệ đang nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần. Không khí lạnh cóng cả mặt lẫn tay, nhưng cả người anh đều đang rất hạnh phúc.

 

Tối đó nằm trong chăn ấm, anh vẫn đang suy nghĩ chủ nhật nên đưa Đỗ Tiêu đi chơi đâu. Bắc Kinh mùa đông quá lạnh, chỉ hợp hoạt động trong nhà. Nên đi chơi escape room, hay là đi… Ừm? Tắm suối nước nóng thì sao nhỉ?

 

Thạch Thiên nhớ lại lúc Đỗ Tiêu mở cửa, làn da ẩm ướt thoang thoảng mùi thơm, gương mặt mềm mại và rạng rỡ. Anh phấn khích, nằm trong chăn dùng điện thoại tìm kiếm các khu tắm suối nước nóng ở Bắc Kinh. Tìm được hai nơi không tệ, anh nhắn cho Đỗ Tiêu: “Em muốn đi chỗ nào?”

 

Đỗ Tiêu không trả lời, chắc đã ngủ rồi.

 

Thạch Thiên đợi một lúc, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ với đầu óc đầy ắp hình ảnh hơi nước mờ ảo và làn da mịn màng như ngọc của Đỗ Tiêu.

 

Sáng chủ nhật tỉnh dậy, mở điện thoại ra, anh đã bị Đỗ Tiêu dội cho gáo nước lạnh.

 

Đỗ Tiêu: [Em hẹn bạn đi hát karaoke rồi đi dạo phố, ra ngoài rồi. Anh tự ăn sáng đi.]

 

Cái gì? Ngày nghỉ mà lại bỏ rơi anh một mình? Thật là bi thảm quá đi!

Dạo phố gì chứ, giờ này trung tâm thương mại còn chưa mở cửa. Em muốn gì anh mua cho là được mà! Còn định đi suối nước nóng nữa. Còn muốn ngắm Đỗ Tiêu mặc đồ bơi nữa. Còn muốn… đủ thứ!

 

Thạch Thiên r*n r* một tiếng, ném điện thoại sang một bên, cuộn mình trong chăn lăn ra tường.

 

Cả người thật sự không ổn chút nào!

 

Dù các trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa, nhưng Đỗ Tiêu đã ra ngoài từ sớm. Cô hẹn Hoàng Thán đi ăn điểm tâm. Hoàng Thán học đại học ở Quảng Đông, khái niệm ăn điểm tâm này là do cô ấy truyền cho Đỗ Tiêu. Nhưng cuộc hẹn của con gái tất nhiên không chỉ để ăn uống.

 

Ý nghĩa của một người bạn thân với một người bạn thân khác không nằm ở việc cùng nhau ăn chơi, mà là khi có tâm sự có thể nói hết.

 

Là một cô gái lần đầu có bạn trai, Đỗ Tiêu đang rất cần lời khuyên từ bạn thân.

 

“Bạn trai cũ của cậu cũng thế à?” Đỗ Tiêu bất lực hỏi. Hoàng Thán có yêu đương thời đại học, chuẩn bị tốt nghiệp thì chia tay.

 

“Đều thế cả.” Hoàng Thán nhăn mặt, “Mấy anh con trai này, đứa nào cũng toàn nghĩ bằng t*nh tr*ng, suốt ngày chỉ muốn lên giường với mình.”

 

Thì ra đều như vậy sao? Đỗ Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Vậy hai cậu…”

 

“Không có.” Hoàng Thán thở dài, “Năm cuối anh ấy mới tỏ tình, tớ tuy nhận lời nhưng tổng cảm thấy không thể lâu dài. Lúc đó không biết có phải vì còn trẻ không, dù sao tớ cũng không hứng thú mấy chuyện đó lắm, anh ấy cứ ám chỉ này nọ, còn muốn đưa tớ đi thuê phòng. Tớ thấy phiền lắm. Sau đó cứ kéo dài đến khi tốt nghiệp thì chia tay luôn.”

 

Đỗ Tiêu suy nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này không dễ chịu chút nào.

 

“Sao tớ cảm giấy ex của cậu giống như là…” Cô không biết diễn đạt thế nào.

 

Hoàng Thán cắn một miếng bánh lưu sa, gật đầu: “Tớ hiểu ý cậu rồi. Tớ cũng cảm thấy anh ta có vẻ chỉ muốn tìm người để giải quyết nhu cầu trước khi tốt nghiệp.”

 

“Nhưng mà này… Lúc đó tớ thấy phiền thật đấy, nhưng giờ…” Cô nuốt miếng bánh xuống, nói tiếp: “Lại thấy hơi tiếc.”

 

“Hả?” Đỗ Tiêu hơi ngạc nhiên, “Sao vậy?”

 

“Anh ấy đẹp trai mà, nếu bây giờ có người như thế bên cạnh, nói thật là tớ cũng sẽ đồng ý thôi.” Hoàng Thán tâm sự, “Lúc đó là do, cái tuổi đó còn trẻ, có lẽ đòi hỏi về tình yêu cao quá? Cứ cảm thấy anh ấy không thật lòng với mình, không thuần khiết. Nên tớ thấy phản cảm, mâu thuẫn, khó chịu. Nhưng đi làm rồi mới thấy, người ta còn không thuần

 

khiết hơn nhiều. So sánh lại thì còn không bằng anh ấy. Giờ người ta ai cũng… nghĩ nhiều quá.”

 

Câu “nghĩ nhiều quá” ấy khiến Đỗ Tiêu thở dài đồng cảm, cô cũng thường có cảm giác này.

 

“Hai người gặp nhau mỗi ngày à?” Hoàng Thán hỏi.

 

“Tụi tớ ở gần nhau, ngày nào cũng đi làm về cùng nhau.” Đỗ Tiêu đáp.

 

Hoàng Thán liền góp ý: “Nếu bây giờ cậu chưa muốn… Tớ nói này, cậu đừng cho anh ấy cơ hội. Con trai ấy, như thể đến tuổi nào đó là đầu óc chỉ nghĩ mỗi chuyện đó, có cơ hội là muốn làm liền. Cậu vô tình tạo cơ hội cho họ, nhưng rồi lại không chịu, họ còn nghĩ mình là gái hư, nghĩ rõ ràng là mình gợi ý trước.”

 

Đỗ Tiêu chợt nhớ, cô thường tan làm hay theo Thạch Thiên về nhà anh chơi với mèo và game. Trong mắt Thạch Thiên, có phải đó là cố tình gợi ý không? Cố tình tạo cơ hội cho anh?

 

Đỗ Tiêu thấy hơi hối hận.

 

Hoàng Thán cắn thêm miếng bánh rồi hỏi: “Nhưng mà, nói thật, sao cậu không muốn?”

 

Đỗ Tiêu liếc mắt: “Không phải cậu với ex cậu cũng không muốn sao?”

 

“Lúc đó còn trẻ, còn ngây thơ.” Hoàng Thán than thở, “Giờ cho tớ một anh nhan sắc tàm tạm, thề là tớ đồng ý luôn.”

 

“25 tuổi rồi, tớ không muốn đợi thêm nữa. Giờ yêu cầu với đàn ông của tớ thấp lắm, điều kiện tương đương, đẹp trai là được.” Hoàng Thán nói tiếp, “Này, nhờ anh Thạch Thiên nhà cậu giới thiệu cho tớ một anh đẹp

 

trai đi. Mấy năm nay tớ mới nhận ra, hồi học còn nhiều bạn nam dễ nhìn thế, sao đi làm rồi tìm một người nhìn được còn khó thế không biết.”

 

“Tớ thấy tuổi này của chúng ta, cũng phải… Cậu, cậu không phải là…” Hoàng Thán đột nhiên hỏi, “Cậu định để đến khi cưới hả?”

 

“Tớ cổ hủ đến thế sao?” Đỗ Tiêu bĩu môi, “Nhà Thanh mất cả trăm năm rồi, tớ có đến mức đó đâu.”

 

“Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hoàng Thán truy hỏi.

 

Đỗ Tiêu lúng túng một chút. Một lúc sau mới nói: “Chỉ thấy quá nhanh thôi. Ban đầu tụi tớ chỉ nắm tay thôi, sau đó anh ấy đột nhiên hôn tớ, thật ra tớ cũng vui lắm. Nhưng rồi lại thấy anh ấy… hơi đáng sợ.”

 

“Tớ cứ cảm thấy, bước này còn xa lắm. Nhưng anh ấy như kiểu… như kiểu… Không biết nói sao nữa.” Đỗ Tiêu buồn bực, thấy khó diễn tả.

 

“Ha ha ha ha ha!” Hoàng Thán bật cười hiểu ý, cười đủ rồi mới hạ giọng nói, “Chính là hormone lên não đấy. Con gái thì nghĩ, có thể dành cả đời để yêu đương ngọt ngào, âu yếm nhau. Còn con trai thì sao, họ chỉ muốn tối nay là phải lên giường với mình ngay.”

 

“Cái này thì không có cách nào cả.” Hoàng Thán buông tay, “Nam nữ vốn khác nhau mà.”

 

Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người đi hát karaoke. Chưa tới trưa thì Thạch Thiên đã gọi điện đến.

 

“Ừm… Không, không ăn đâu… Tụi em mới ăn sáng muộn, tính chiều mới ăn tiếp… Ừm, chiều còn định đi xem phim rồi đi dạo nữa… Ừm, anh cứ tự lo đi, đừng bận tâm em.”

 

Đỗ Tiêu cúp máy Thạch Thiên.

 

Thạch Thiên bực bội nhìn điện thoại bị cúp. Suối nước nóng, đồ bơi, đi tắm, tất cả đều trở nên lạnh lẽo đến không thể hơn. Anh bế mèo con đi vòng vòng trong phòng, cuối cùng uể oải thu dọn đồ đạc, đành phải đi câu lạc bộ bơi lội.

 

Đầy người năng lượng thế này, dù sao cũng phải có chỗ xả.

 

Bơi xong về nhà, Thạch Thiên lại gọi điện cho Đỗ Tiêu, hỏi cô tối nay muốn ăn gì. Kết quả Đỗ Tiêu bảo vẫn đang đi dạo, với lại mới ăn trưa chiều muộn, chắc tối không ăn nổi đâu, bảo anh đừng đợi cô.

 

Thạch Thiên càng thêm bực bội. Quen với việc mỗi chủ nhật được quấn quýt bên nhau, đột nhiên trở về một mình thế này, thật sự… giống như từ giàu về nghèo vậy.

 

Anh mở laptop lên để định vị xem Đỗ Tiêu đang ở đâu.

 

Đỗ Tiêu đang đi dạo ở Triều Dương Môn. Cả một tòa trung tâm thương mại, có đủ thứ để ăn để chơi, con gái mà tới mấy chỗ này thì cả ngày cũng chưa chán.

 

Thạch Thiên bực bội ném laptop sang một bên, nguyên bảo khẽ “meo” một tiếng, đôi mắt tròn xoe nhìn chủ nhân, không hiểu sao không khí xung quanh anh lại ủ rũ thế.

 

Cái kiểu “một mình một nơi” này, Thạch Thiên đã quá đủ rồi. Vất vả lắm mới có được cuộc sống hạnh phúc bên bạn gái, anh chẳng muốn quay về thời kỳ cô đơn chút nào.

 

Chiều tối anh gọi ba bốn cuộc cho Đỗ Tiêu để thúc giục, còn nói: “Anh qua đón em nhé.”

 

Đỗ Tiêu từ chối thẳng thừng: “Anh đừng lo em, lo việc của anh đi.” Không, anh chỉ muốn lo cho em thôi.

Nhưng Đỗ Tiêu mãi tới tối mới về nhà, trong điện thoại nói: “Đi cả ngày mệt chết, em tắm xong ngủ luôn.”

 

Thế là một ngày chủ nhật cứ thế trôi qua! Kết thúc! Let’s go to bed!

Sáng thứ hai đón Đỗ Tiêu, Thạch Thiên vẫn còn mặt ủ mày chau.

 

Anh cố tình đỗ xe ở chỗ hơi khuất, kéo Đỗ Tiêu hôn một hồi cho đã. Đỗ Tiêu bất đắc dĩ nói: “Không đi bây giờ là kẹt xe đấy.” Lúc này anh mới chịu nổ máy lên đường.

 

Sáng thứ hai có cuộc họp, tổng giám đốc đã từ chức, trong thời gian chờ tổng giám đốc mới được bổ nhiệm thì đại BOSS đích thân tiếp quản dự án. Thạch Thiên, Phương Vĩ và trưởng phòng thiết kế đều phải căng hết tinh thần để đối phó.

 

Vị chủ tịch họ Hoàng này chưa đến 40 tuổi, một tay gây dựng nên công ty, nói thẳng ra là điển hình của mẫu người thành công bằng hai bàn tay trắng. Đàn ông đến tuổi này, ở vị trí này, đã khác xa với người trẻ như Thạch Thiên, có đủ thâm trầm và tâm kế.

 

Ông ta bình thản nhìn cuộc đấu ngầm giữa Thạch Thiên và Phương Vĩ, luôn mang nụ cười kiểm soát toàn cục.

 

Sau khi họp xong, Thạch Thiên trở về khu làm việc của mình. Chẳng bao lâu, lão Trương rón rén tới báo cáo: “Chủ tịch Hoàng gọi Phương Vĩ vào văn phòng.”

 

Thạch Thiên “ừm” một tiếng: “Biết rồi.”

 

Lão Trương không về chỗ ngồi mà còn ghé sát lại gần hơn, hạ giọng nói: “Tôi nghe được một tin đồn, cậu có muốn biết tại sao Phương Vĩ cứ nhắm vào cậu không?”

 

Phương Vĩ có thành kiến cá nhân với mình, Thạch Thiên đã sớm phát hiện ra, nhưng anh thực sự không biết tại sao, không khỏi tò mò.

 

“Trước đây công ty có phải có người tên Khúc Tương không?” Lão Trương hỏi.

 

Trí nhớ của Thạch Thiên siêu việt, quả nhiên còn nhớ: “Có phải bên kế hoạch ngày xưa, một cô gái rất phiền phức không? À, cô ta nghỉ việc trước khi anh tới đấy.”

 

“Hả?” Lão Trương hứng thú hỏi, “Sao lại… phiền phức?”

 

Thạch Thiên không do dự đáp: “Tôi nhớ cô ta, cứ hay hỏi mấy câu ngớ ngẩn, phạm nhiều lỗi sai không thể chấp nhận được. Có lần tôi mắng cô ta khóc luôn. Sau đó cô ta xin nghỉ việc, cô ta đi rồi anh mới vào. Sao anh biết cô ta?”

 

Lão Trương không trả lời câu hỏi của Thạch Thiên, anh ta cười đến run cả người.

 

“Sếp ơi, thế cậu có biết cô Khúc Tương đó thích cậu không?” Anh ta xua tay, “Đúng rồi, chắc chắn cậu không biết rồi. Được rồi, tôi đoán được.

 

Nghe cậu kể vậy, tôi có thể tưởng tượng ra cô gái ấy đã tốn bao nhiêu tâm tư để nói chuyện với cậu nhưng kết quả lại bị cậu mắng như chó.”

 

Thạch Thiên thực sự không biết. Chuyện đó từ hai năm trước, lúc ấy là giai đoạn then chốt trong sự nghiệp của anh ở công ty. Khi đó trưởng phòng lập trình tâm địa hẹp hòi như cây kim, cảm thấy anh là mối đe dọa nên chỗ nào cũng tránh né. Lúc đó anh dồn hết tâm trí vào công việc, còn phải đối phó với kiểu chính trị văn phòng này, căn bản không có tâm trí nghĩ chuyện khác, đặc biệt không thể chịu nổi những người mắc lỗi cơ bản trong công việc.

 

Sau đó anh thành công xử lý được trưởng phòng lập trình lúc bấy giờ, bản thân lên chức, còn Khúc Tương thì đã xin nghỉ việc.

 

Nghe lão Trương kể vậy, Thạch Thiên thực sự hơi ngớ người. Giờ anh không còn là nhân viên mới điên cuồng tăng ca, trong đầu chỉ có code số liệu không chứa được gì khác nữa. Anh nghĩ ngợi một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Thế cô ấy với Phương Vĩ…?”

 

“Phùng Hải Xuyên là đàn em của tôi, cậu ta với Vương Tiến bên kế hoạch là đồng hương, bọn họ thuê nhà chung, tin này nguồn gốc đảm bảo đáng tin.” Lão Trương đẩy kính, nói: “Hồi đó Phương Vĩ đang theo đuổi Khúc Tương, Khúc Tương thích cậu nên từ chối Phương Vĩ. Kết quả cậu lại từ chối Khúc Tương, sau đó Khúc Tương nghỉ việc luôn.”

 

Thế nên Phương Vĩ vì chuyện này mà hận anh đến tận bây giờ?

 

“Từ chối gì chứ…” Thạch Thiên câm nín. Anh căn bản không biết đối phương có tình ý với mình.

 

Thật đúng là vô tội mà cũng dính đạn!

 

Nửa tiếng sau, điện thoại bàn của Thạch Thiên đổ chuông.

 

“Thạch à,” Hoàng tổng nói, “Lên văn phòng tôi một lát.”

 

Mỗi người trẻ đều có người họ kính trọng hoặc ngưỡng mộ, như Chương Hoan đối với Đỗ Tiêu vậy, Hoàng tổng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tạo dựng được thành công như ngày nay, ông chính là hình mẫu mà Thạch Thiên đặt ra cho mình.

 

Khi được Hoàng tổng hỏi về hướng đi tương lai của dự án 《Tiên Tình》, Thạch Thiên trấn tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ, trình bày rõ ràng từng ý của mình.

 

Anh ở trong văn phòng Hoàng tổng lâu hơn Phương Vĩ nhiều. Khi ra ngoài, anh thấy Phương Vĩ đang bưng cốc nước đứng từ xa nhìn về phía này. Hai người họ có mối hận từ lâu, ánh mắt chạm nhau, mỗi người nặn ra một nụ cười xã giao, trong lòng hiểu rõ rồi dời mắt đi chỗ khác.

 

Thạch Thiên gọi điện cho Đỗ Tiêu: “Ừm… Em tự gọi xe về nhé, anh phải ăn tối với sếp, về muộn một chút.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment