Phủ Vương là một khu thương mại sầm uất, muốn mua gì cũng không cần phải đi xa. Thuốc lá, rượu, trà các thứ đều có đủ cả. Thạch Thiên kéo Đỗ Tiêu vào tiệm Đồng Nhân Đường, mua vài hộp đồ mà cô không quen.
“Cái này là gì vậy?” Đỗ Tiêu tò mò hỏi.
“Thạch hộc.” Thạch Thiên đáp, “Là đồ bổ dưỡng.”
So với người miền Nam, người miền Bắc ít dùng mấy thứ này hơn. Hộp gỗ cổ kính đựng quà trông có vẻ nặng trịch, nhưng thực ra bên trong chỉ có một chút xíu. Đỗ Tiêu liếc nhìn giá tiền, giật mình: “Đắt vậy sao?”
“Đồ này thì phải có giá này thôi.” Thạch Thiên điềm nhiên đáp.
‘Cũng tại quá đột ngột, anh không kịp chuẩn bị’, Thạch Thiên thầm nghĩ, để lần sau bảo bố gửi cho hai cân thạch hộc vậy.
Thứ này bán theo khối lượng mà.
Đỗ Tiêu còn định nói gì đó, nhưng Thạch Thiên đã kéo cô đi chỗ khác. “Đi thôi đi thôi em, còn phải mua nữa!”
Thạch Thiên biết rõ anh trai Đỗ Cẩm có tiếng nói quan trọng trong nhà họ Đỗ. Đối với nhân vật quan trọng như vậy, anh đặc biệt hỏi ý kiến trưởng phòng nhân sự công ty. Anh này bày: muốn đánh động người có con, cứ chiều con họ là được.
Thạch Thiên vừa nghe xong liền thông suốt. Anh nhất quyết mua cho bé Bân Bân một chiếc xe đẩy hơn hai chục triệu.
Giá này thì Đỗ Tiêu thật sự không chịu nổi.
“Đắt quá.” Cô giữ chiếc xe lại, ngăn Thạch Thiên, “Với lại Bân Bân đã có một chiếc rồi.”
“Em không nghe nhân viên bán hàng nói à? Cái này dành cho trẻ lớn, dùng được đến mấy tuổi cơ.” Thạch Thiên nói, “Chị ấy bảo đây là hàng nhập khẩu Đức, chất lượng đặc biệt tốt.”
Giá này mà chất lượng dám không tốt thì khách hàng đập tiệm mất.
“Vẫn là đắt quá!” Đỗ Tiêu vốn chỉ định cho Thạch Thiên mua ít thuốc lá, rượu, trà là được. Anh vừa mới ở Đồng Nhân Đường mua mấy thứ thuốc bổ chưa từng nghe tên đã tốn không ít tiền, giờ lại mua thêm chiếc xe đắt thế này, thực sự vượt quá dự tính của cô quá nhiều! Điều này khiến Đỗ Tiêu cảm thấy áp lực tâm lý rất lớn.
“Đương nhiên phải mua đồ đắt chứ.” Thạch Thiên nói tự nhiên, “Nhà em đã có một chiếc cho em bé rồi, anh tặng quà mà rẻ hơn thì sao ra thể thống gì?”
“Nhưng mà… Vậy anh mua cái rẻ hơn đi!” Đỗ Tiêu bắt đầu sốt ruột, “Cái nhà em đang dùng… hình như có 5 triệu, cũng là hàng nhập khẩu, tốt lắm rồi. Anh mua cái đắt hơn một chút là được.”
“Đã phải chi tiền thì phải chi cho đúng chỗ.” Thạch Thiên nói, “Đắt hơn có một chút thì có ý nghĩa gì. Hơn nữa, anh là bạn trai em, lần đầu đến nhà thăm, quan trọng lắm chứ. Nếu keo kiệt không chi khoản tiền này, nhà em sẽ nghĩ anh không coi trọng em thì sao?”
“Ngoan nào ~” Thạch Thiên cúi xuống khẽ chạm môi Đỗ Tiêu, “Đừng quấy.”
Thái độ sẵn sàng chi tiền vì mình của Thạch Thiên, Đỗ Tiêu không phải không cảm động. Nhưng lúc này, cô thật sự cảm thấy rất bất lực.
Hai chục triệu, với Đỗ Tiêu thật sự là số tiền rất lớn. Trước đây cô không quá để ý đến tiền bạc, nhưng sau khi rời nhà, cô mới thực sự cảm nhận được tầm quan trọng của đồng tiền. Cô càng hiểu phải tích lũy cho cuộc sống sau này.
Dù Thạch Thiên kiếm được nhiều thật, nhưng anh cũng đúng như Tào Vân và Vương Tử Đồng phân tích – chi tiêu cũng nhiều. Chi phí sinh hoạt hàng ngày của anh đã cao, còn phải nuôi xe, thuê nhà. Động một tí là gửi bao lì xì “520” với “1314”. Đỗ Tiêu cũng chẳng dám tính xem mỗi tháng anh tiêu bao nhiêu tiền.
Trước đây cô chẳng để tâm mấy chuyện này. Thạch Thiên tự kiếm tiền tự tiêu, có khả năng kiếm có khả năng tiêu, đó là bản lĩnh của anh.
Nhưng ngày mai Thạch Thiên sẽ đến nhà cô ra mắt, họ sắp vượt qua cột mốc “gặp phụ huynh”. Theo Đỗ Tiêu hiểu, một cặp đôi qua được cột mốc này, mối quan hệ sẽ tiến thêm một bước. Vì vậy dù trước đây Đỗ Tiêu có kháng cự thế nào, cố tình phớt lờ ra sao, đến lúc này cô cũng không thể không nghĩ đến chuyện “tương lai”.
Một khi đã bắt đầu nghĩ đến “tương lai”, việc Thạch Thiên quá dễ dàng tiêu tiền đã tạo áp lực tâm lý cho Đỗ Tiêu. Những phân tích và đánh giá của Tào Vân và Vương Tử Đồng về anh dường như càng lúc càng chính xác.
Trong lòng Đỗ Tiêu không có nhiều niềm vui khi bạn trai sắp gặp gia đình, ngược lại còn nặng trĩu.
Qua thời gian hẹn hò, Thạch Thiên đã phát hiện ra Đỗ Tiêu thực ra rất thích được người khác dỗ dành, cưng chiều như trẻ con. Cô không thích lo lắng, không thích suy nghĩ nhiều. Thường thì anh chỉ cần xoa đầu, nói với cô “Ngoan, em không cần quan tâm”, là cô sẽ ngoan ngoãn nghe anh sắp xếp.
Nhưng hôm nay Đỗ Tiêu lại đờ đẫn, phản ứng khác thường. Thạch Thiên hơi ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế?”
Đỗ Tiêu cố nén những cay đắng và hoang mang trong lòng, suy nghĩ một lúc rồi nói với Thạch Thiên: “Cái này thật sự quá đắt, nếu anh trai em biết giá, chắc chắn sẽ tìm cách đáp lễ tương xứng.”
Ban đầu Thạch Thiên nóng lòng, chỉ nghĩ lần đầu ra mắt phải thể hiện hết khả năng để bày tỏ với gia đình Đỗ Tiêu rằng anh thật lòng coi trọng cô. Theo anh, cách thể hiện tốt nhất chính là chi tiền.
Không có gì là sai.
Đàn ông nếu yêu một người phụ nữ, sẽ sẵn lòng chi tiền vì người đó. Nếu gặp phải người đàn ông không muốn chi tiền vì bạn, dù anh ta có cả vạn lý do hợp tình hợp lý, thì cũng chỉ để che đậy sự thật rằng anh ta không đủ yêu bạn mà thôi.
Nhưng sau khi nghe Đỗ Tiêu nói vậy, Thạch Thiên đã bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nghĩ đến vấn đề chênh lệch về mức sống và chi tiêu. Anh hiểu rõ gia đình họ, những món đồ này chắc chắn đều phải mua hàng nhập khẩu cao cấp vài chục triệu. Mức giá này trong mắt anh thực ra rất bình thường.
Nhưng nếu điều này khiến gia đình Đỗ Tiêu khó xử thì không hay. Thạch Thiên cân nhắc một chút, nói: “Vậy… mua cái mười hai triệu đi.”
Đỗ Tiêu thở dài bất lực. Mười hai triệu… cũng rất đắt mà. Xe đẩy bình thường dưới một triệu đã có, một đến ba triệu đã là khá tốt rồi.
Chiếc xe bé Bân Bân đang dùng cũng là hàng nhập khẩu, hơn năm triệu. Hồi đó mẹ Đỗ Tiêu còn nhắc đi nhắc lại với cô, cảm thấy hơi đắt. Nhưng tiền nào của nấy, đẩy ra ngoài so với nhà khác là thấy rõ chỗ tốt ngay.
Huống chi đây là cho cháu nội dùng, mẹ Đỗ cũng chỉ nói một lần rồi thôi.
Đỗ Tiêu biết với cách chi tiêu của Thạch Thiên, đồ quá rẻ anh không chấp nhận được, nên cô chỉ cho anh một cái sáu triệu: “Cái kia cũng tốt mà.”
Nhưng Thạch Thiên có suy nghĩ riêng của anh.
Anh có quan điểm tiêu dùng của mình, lại có mục đích rõ ràng. Một món đồ to như vậy mà chỉ vài triệu, anh đắn đo một lúc, vẫn không thể chấp nhận được.
Đỗ Tiêu không phải người cứng đầu, hơn nữa cô hiểu Thạch Thiên chịu chi nhiều tiền như vậy cuối cùng cũng vì cô. Cuối cùng, Thạch Thiên vẫn mua chiếc xe mười hai triệu đó.
Trên đường về nhà, anh hỏi: “Sao vậy em?”
Đỗ Tiêu cho anh một nụ cười, nói: “Em mệt.” Rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh đêm.
Thạch Thiên cảm thấy có chút hoang mang. Anh nhận ra tâm trạng của Đỗ Tiêu đang xuống dốc, nhưng không hiểu vì sao.
Sau khi đưa Đỗ Tiêu lên lầu, anh nắm lấy tay cô ở cửa: “Rốt cuộc em sao vậy?”
Nghĩ đến việc ngày mai sẽ gặp bố mẹ cô, anh tự cho mình thông minh đoán: “Có phải vì ngày mai gặp bố mẹ nên em lo lắng không?”
Trong mắt Thạch Thiên ánh lên sự háo hức và tự tin về ngày mai.
“Đừng sợ.” Anh xoa đầu Đỗ Tiêu, nở nụ cười tươi: “Anh rất được lòng người lớn đấy. Cô chú nhất định sẽ thích anh thôi.”
Sự tự tin của Thạch Thiên không phải không có lý do. So với những chàng trai khác trong giới, anh không nghiện ngập, không đua xe và cũng không phải loại trai hư chuyên phá hoại cuộc đời con gái nhà người ta. Cả ngày anh chỉ mê mải viết code, trong giới của họ, anh chính là hình mẫu “con nhà người ta” sống. Các bậc phụ huynh đều quý mến anh.
Nụ cười của Thạch Thiên trong sáng và ấm áp đến vậy.
Trong lòng Đỗ Tiêu chợt dấy lên một chút xấu hổ. Ánh sáng từ Thạch Thiên chiếu rọi vào góc tối nhỏ nhoi trong tâm hồn cô, không chỗ nào che giấu.
Cô kiễng chân, hôn lên nụ cười ấm áp ấy. Cô khao khát được sưởi ấm bởi nhiệt huyết của anh, khao khát được thanh lọc bởi ánh sáng của anh.
Thạch Thiên luyến tiếc kết thúc nụ hôn, dặn dò: “Hôm nay em ngủ sớm một chút nhé, nghỉ ngơi cho đủ. Không thì ngủ muộn quá, mai chú thím vừa thấy, còn tưởng anh làm em mệt thận, đuổi anh ra khỏi cửa luôn.”
Đỗ Tiêu cuối cùng cũng bật cười vì câu đùa thô thiển của anh. “Đáng ghét.” Cô đấm nhẹ vào người anh.
Cười được là tốt rồi. Thạch Thiên này mới yên tâm.
Anh ôm cô hôn thêm vài cái rồi dặn: “Nhớ khóa cửa cẩn thận nha em.”
Đỗ Tiêu đợi khóa cửa kỹ càng, lắng nghe tiếng bước chân của Thạch Thiên từ từ xa dần rồi mất hút ngoài hành lang.
Căn phòng vắng lặng, một mình thật chẳng có gì thú vị. Đỗ Tiêu ngồi trên bồn cầu thất thần khi đi vệ sinh.
Cô không ngốc. Khi trò chuyện với Tào Vân, Vương Tử Đồng, ánh mắt của họ, biểu cảm của họ, những câu muốn nói lại thôi… tất cả, cô đều hiểu.
Cô chỉ là không muốn nghĩ tới, không muốn đối mặt.
Nhưng giờ đây, những suy nghĩ ấy cứ ùa về, lởn vởn trong đầu, không còn chịu sự kiểm soát hay đè nén của cô nữa.
Anh trai… thật sự sẽ cho cô tất cả số tiền tích góp sao? Chị dâu có đồng ý không?
Nếu chị dâu làm ầm lên, ba mẹ có nhượng bộ không?
Họ đã từng nhượng bộ một lần vì Tiểu Bân Bân, liệu có nhượng bộ lần nữa, lại một lần nữa từ bỏ cô không?
Thạch Thiên sẽ cưới cô chứ?
Anh ấy tiêu tiền như nước thế, rốt cuộc có bao nhiêu tiền tiết kiệm?
Anh ấy có thể bỏ ra bao nhiêu tiền mua nhà? Gia đình anh ấy có thể hỗ trợ được không?
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, cô nhìn mình trong gương. Đèn nhà vệ sinh sáng đặc biệt chói, ánh sáng trắng xanh gay gắt.
Đỗ Tiêu thấy khuôn mặt mình dưới ánh đèn phủ một tầng lạnh lẽo, gương mặt quen thuộc bỗng trở nên xa lạ.
Cô hiểu rõ những thay đổi đang diễn ra sâu thẳm trong tâm hồn mình.
Vu Lệ Thanh từng là một chị gái rạng rỡ, phóng khoáng. Sau này chị ấy như một làn khói mờ, lấy hôn nhân làm cớ, thúc đẩy một loạt biến động trong gia đình Đỗ Tiêu.
Tào Vân cũng từng thẳng thắn, khí phách, mang phong thái của một người chị cả. Sau này chị ấy đấu đá với mẹ chồng, toàn những chuyện vụn vặt cỏn con.
Vương Tử Đồng từng dịu dàng, xinh đẹp, nhắc đến bạn trai là cười ngọt như mật. Sau này chị ấy đấu trí đấu dũng với nhà chồng tương lai vì chuyện nhà cửa, tính toán đến mệt mỏi, rã rời, mà cuối cùng… vẫn phải cưới.
Trong thâm tâm, Đỗ Tiêu luôn tự cao tự đại nghĩ rằng mình khác họ. Cuộc sống lại dạy cô làm người.
Cuối cùng cô hiểu ra rằng chỉ cần bạn chưa đứng ở vị trí đó, chưa tự mình đối mặt với hoàn cảnh đó, tất cả những câu “Nếu là tôi” hay “Tôi sẽ không bao giờ” đều chỉ là nói suông.
Cô nhìn những người phụ nữ xung quanh sa lầy trong vũng bùn cuộc sống, tưởng rằng mình có thể mãi đứng trên bờ.
Giờ cô mới hiểu, đó chỉ là vì cô nhỏ hơn họ vài tuổi, bước chân chậm hơn họ vài năm mà thôi. Cô nhìn bóng dáng họ, đang từng bước tiến về phía họ. Khoảng cách giữa cô và họ đang dần thu hẹp lại.
Đỗ Tiêu nằm trong chăn. Trong bóng tối, vết nứt trên trần nhà vẫn rõ mồn một, như một con rết đen bám trên đó.
Đỗ Tiêu đã quá quen thuộc với vết nứt này, đường gãy đen bất quy tắc ấy cứ mỗi đêm trước khi ngủ lại nhắc nhở cô… đây không phải nhà của cô.
Cô không có nhà.
Không có.
Đỗ Tiêu nắm chặt mép chăn, lặng lẽ nhìn vết nứt ấy, nhìn rất lâu. Đột nhiên cô bò dậy, chân trần xuống giường bật đèn phòng.
Từ tối sang sáng, ánh đèn hơi chói. Đỗ Tiêu nhắm mắt lại, thích ứng một lúc mới mở ra. Cô lại chân trần nhảy lên giường, nhưng vì người quá thấp nên không với tới trần nhà.
Cô nhảy xuống giường xỏ dép, ra phòng khách kéo ghế vào, đứng lên ghế vươn tay đo đạc chiều dài vết nứt, rồi dùng điện thoại chụp ảnh lại.
Ngồi lại trên giường, cô mở WeChat, vào mục Ví tiền, tìm dịch vụ sửa chữa nhà cửa 58. Cô click đại vào một cửa hàng, mở giao diện chat.
May mắn là có người trực tuyến, trả lời cô ngay lập tức. Cô trao đổi giá cả với đối phương, hẹn tuần sau họ đến sửa.
Đặt điện thoại lại lên tủ đầu giường, cô đứng dậy tắt đèn, chui về trong chăn.
Không, Đỗ Tiêu, em không cần phải trở thành con người mà em không thích.
Cô khẽ nhủ với chính mình, rồi nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
------oOo------