Sáng Chủ nhật, Thạch Thiên rủ Đỗ Tiêu đến một quán cơm Việt Nam gần đó để ăn điểm tâm.
Thứ Bảy gió lớn thổi ầm ầm, nhưng đến Chủ nhật thì gió đã tạnh, bầu trời trong xanh thăm thẳm. Đối với mùa đông ở Bắc Kinh, thời tiết như thế này thật hiếm có. Không khí trong lành đến mức Thạch Thiên còn chẳng cần đeo khẩu trang.
Thật đáng tiếc nếu không ra ngoài hít thở không khí trong lành trong thời tiết đẹp thế này. Ban đầu Thạch Thiên định rủ Đỗ Tiêu đi dạo xa
một chút, nhưng cô đã có lịch hẹn khác nên không thể đi được. Không đi xa được thì Thạch Thiên đành rủ Đỗ Tiêu đi bộ ở công viên Olympic vòng 5.
Dù trời lạnh nhưng đường đi trong công viên vẫn đông nghịt người. Có thể thấy được người dân Bắc Kinh khao khát không khí trong lành đến nhường nào.
Để tiện cho lịch trình của Đỗ Tiêu, Thạch Thiên dẫn cô đi một vòng khu Nam viên, tổng cộng khoảng 5km.
Khi quay về cổng Nam, Đỗ Tiêu nhìn những tòa cao ốc phía Nam và cảm thán: “Khu này vị trí đẹp thật, xuống nhà là đến thẳng công viên luôn.”
Thạch Thiên cũng thấy khu này rất tốt. Anh vốn nhạy cảm với mùi, khao khát không khí trong lành hơn người bình thường, khu này giống như một lá phổi xanh của thành phố vậy.
“Mua nhà phải mua ở những chỗ như thế này.” Anh nói.
“Chắc đắt lắm nhỉ?” Đỗ Tiêu đoán. Khu này thuộc khu vực Olympic, tuy ở vòng 5 nhưng giá không hề rẻ hơn vòng 3 vòng 4, thậm chí còn có thể đắt hơn.
Thạch Thiên lấy điện thoại ra tra cứu rồi “Hự” một tiếng. “Bao nhiêu vậy?” Đỗ Tiêu hỏi.
“20 triệu, 30 triệu một căn, còn có cái 50 triệu nữa…” Thạch Thiên đáp. Đỗ Tiêu giật mình: “Đắt vậy sao?”
“Toàn căn hộ lớn. Đều từ 200-300 mét vuông trở lên, cái 50 triệu kia là 470 mét.” Thạch Thiên lướt màn hình rồi bỗng nói: “Ồ, có cái rẻ này. 18 triệu, 120 mét vuông hai phòng ngủ. Đơn giá… 140 nghìn một mét, cũng ngang với khu anh đang ở.”
Đỗ Tiêu thở dài: “Sống ở Bắc Kinh khó quá.” “Ở kinh đô mà, làm gì dễ đâu.” Thạch Thiên nói.
Nếu không phải giá nhà Bắc Kinh cao như vậy, hồi trước bố anh cũng đâu đến mức chỉ mua được căn 80 mét.
Mười một năm trước, căn hộ đó chỉ có đơn giá hơn 20 triệu một mét, tính ra một căn một phòng ngủ chưa đến 2 tỷ. Với nhà anh thực ra không phải là khoản tiền quá lớn. Nhưng lúc đó thị trường bất động sản ở quê anh chưa phát triển, bố mẹ anh cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện đầu tư nhà cửa. Bắc Kinh lại ở xa, họ chỉ nghĩ con trai ở ký túc xá một mình, mua căn nhỏ để không phải chịu thiệt là được.
Sau này bố anh cứ tiếc nuối mãi, bảo lúc đó đáng ra nên mua tầm tám mười căn để đầu tư. Dù sao căn hộ không đến 2 tỷ năm đó, giờ cũng đã lên đến 10 tỷ.
Lái xe về đến cổng Nam, Thạch Thiên đưa Đỗ Tiêu đến phố Du Đường, còn hỏi cô: “Mấy giờ các em chơi xong? Anh đón em.”
Đỗ Tiêu đáp: “Em còn có lớp tiếng Anh buổi chiều, em đi tàu điện ngầm luôn. Anh khỏi đi nữa nha.”
Thạch Thiên đành hôn nhẹ cô rồi để cô đi.
Đợi Đỗ Tiêu xuống xe, anh lấy điện thoại bấm một dãy số, vừa đi vừa chờ. Điện thoại reng vài tiếng mới có người bắt.
“Anh hai ơi, cuối tuần mà! Cho em ngủ thêm tí được không ~” Giọng người bên kia yếu ớt như sợi khói, nghe là biết còn chưa tỉnh ngủ, đầy oán giận vì bị đánh thức.
Thạch Thiên cười: “11 giờ rồi! Dậy chiến thôi!”
“Chiến cái khỉ! Tối qua tôi tăng ca đến 3 giờ sáng!” Người kia uể oải đáp.
Thạch Thiên cười một hồi rồi nghiêm túc lại: “Sao rồi, lão Tần, chuyện tôi nói lần trước cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Lão Tần thở dài một hơi, định thần lại, trong điện thoại nghe tiếng sột soạt như đang chui ra khỏi chăn. Khi nói tiếp, giọng đã tỉnh táo hơn hẳn.
“Nghĩ kỹ rồi. Định hôm nay ngủ dậy gọi cho cậu, ai ngờ cậu nhanh hơn, làm tôi mất luôn giấc ngủ.” Anh ta càu nhàu.
“Thế nào, cho câu trả lời đi.” Thạch Thiên thúc giục.
“Nhìn cậu gấp kìa.” Lão Tần cười khẩy, cố ý trêu, nhưng cuối cùng vẫn cho Thạch Thiên câu trả lời xác định.
“Làm! Tôi cũng mẹ nó chán ngấy cái thái độ của sếp rồi!” Anh ta hùng hổ nói, “Bán mạng cho ai chả là bán mạng, không bằng làm cho chính mình! Thừa lúc chưa đến 30, anh em mình cháy hết mình lần nữa, già thêm chút nữa chắc không còn gan như vậy đâu. Lão Ngô nói sao?”
Lão Tần và lão Ngô đều là bạn thân đại học của Thạch Thiên, hồi đó ba người có biệt danh là “Tam tiện khách”. Ngay từ khi còn học, bọn họ đã
cùng nhau làm dự án. Tuy lúc đó các dự án đều phải qua trường, đến tay họ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Thạch Thiên nhớ về những tháng năm thanh xuân ở đại học, khi đó tràn đầy nhiệt huyết, cứ nghĩ ra trường là có thể làm nên chuyện lớn. Đến khi vào đời mới thấy sức một người quá nhỏ bé, bất kỳ ai, dù tài ba đến mấy, cũng cần một sân khấu để thi thố tài năng.
Nhưng giờ đây, Thạch Thiên không muốn bán mạng trên sân khấu của người khác nữa.
Cái chết của Phương Vĩ đã lay động anh quá sâu sắc.
Gia đình vẫn luôn khuyên anh đừng làm thuê cho người khác, nhưng anh vẫn hài lòng với môi trường làm việc và bầu không khí của công ty, chưa từng nghĩ đến chuyện nghỉ việc.
Nhưng Phương Vĩ đã ra đi như thế, khiến anh cứ suy nghĩ mãi, con người thật mong manh, nói không còn là không còn. Cuộc đời ngắn ngủi thế này, anh không muốn tiếp tục góp gạch cho sự nghiệp của người khác nữa, anh muốn tự mình làm điều gì đó. Anh muốn để lại thứ gì có giá trị hơn.
Nghe tiếng gầm gừ của lão Tần trong điện thoại, Thạch Thiên không kìm được nụ cười.
“Lão Tần, có tự tin không?” Anh hỏi.
Lão Tần hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Ba anh em Tam tiện khách tụ họp, có gì mà không làm được?”
Câu nói ấy như thắp lại ngọn lửa nhiệt huyết thời thanh xuân trong huyết mạch Thạch Thiên.
“Được, khi nào cậu lên Bắc Kinh được?” Anh hỏi.
Lão Tần hiện đang phiêu bạt ở Ma Đô. Nhưng anh ta độc thân, đi đâu chỉ cần xách vali là được. Anh ta trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cho tôi một tháng nhé, để tôi giải quyết công việc bên này đã.”
“Được.” Thạch Thiên lái xe trên đường vành đai 2 Bắc Kinh, hai bên đường cao ốc văn phòng san sát, đồng loạt lùi về sau như đang nhường đường cho anh.
Thành phố này vừa cổ kính vừa hiện đại, vừa khổng lồ vừa phức tạp. Mỗi ngày không biết bao nhiêu người đến đây, rồi bao nhiêu người lặng lẽ rời đi.
Trong lòng Thạch Thiên dâng lên một cỗ hào khí, cảm thấy mình có thể làm được tất cả, dám làm tất cả.
“Tôi chờ các cậu.” Anh nói, “Một tháng nữa, Tam tiện khách lại tụ họp!”
Du Đường là nơi Hoàng Thán và Đỗ Tiêu hay lui tới, họ thuộc vị trí từng cửa hàng. Nhưng hôm nay Đỗ Tiêu chẳng còn tâm trí đâu mà dạo phố, cô nôn nóng muốn biết chuyện của Hoàng Thán.
“Kể nhanh đi, kể nhanh đi! Rốt cuộc là sao?” Đỗ Tiêu sốt ruột.
Nụ cười trên mặt Hoàng Thán rõ ràng cho thấy cô nàng đang lâm vào một mối tình mới.
“Tối qua thật ra tớ đang nói chuyện tớ đi mai mối trong nhóm. Sau đó anh ấy nhắn tin bảo, thì ra em chưa có bạn trai, không có bạn trai thì cân nhắc anh nhé.” Hoàng Thán ánh mắt lấp lánh, nụ cười ngọt đến mức có thể giết người.
Đỗ Tiêu “Ồ” một tiếng đầy phấn khích: “Rồi sao nữa, rồi sao nữa?”
“Sau đó tớ hỏi, anh không phải có bạn gái sao?” Hoàng Thán kể, “Anh ấy trước có bạn gái, tớ từng gặp hơn một năm trước. Kết quả anh ấy bảo, chia tay được tám tháng rồi.”
“Anh này là ai vậy? Sao cậu lại gặp cả bạn gái cũ của anh ấy?” Đỗ Tiêu tò mò.
“Nói ra thì coi như đồng nghiệp cũ. Anh ấy mới nghỉ việc tháng trước. Tớ làm đồng nghiệp với anh ấy cũng hơn một năm, quan hệ khá tốt. Tụi tớ có mấy đồng nghiệp thân thiết lập một nhóm năm người. Trong đó có ba người đã nghỉ việc theo anh ấy, chỉ còn tớ với một cô gái khác ở lại.” Hoàng Thán vỗ vỗ mặt mình, nói: “Thật ra trước đây tớ cũng có chút cảm giác, cứ thấy anh ấy như có ý với tớ. Nhưng rất lâu trước đó, tớ đã từng gặp bạn gái anh ấy một lần, tớ cũng không biết họ đã chia tay, chúng tớ nói chuyện thường chỉ trong nhóm, chat riêng thì thỉnh thoảng, ít lắm. Mà công ty tụi tớ rõ ràng cấm yêu đương trong văn phòng, không giống công ty các cậu. Anh ấy trước khi nghỉ việc chưa bao giờ thể hiện gì với tớ cả. Tớ chỉ luôn có cảm giác mập mờ như có như không…”
“Này, cậu nghĩ anh ấy có thực sự nghiêm túc không? Hơn nữa bây giờ anh ấy độc thân rồi, cậu định làm sao?” Đỗ Tiêu hỏi.
Hoàng Thán mỉm cười đầy ẩn ý.
Đỗ Tiêu vừa nhìn đã biết có chuyện: “Nói mau, có gì vậy?”
Hoàng Thán cắn môi cười, nói: “Lúc nãy ra ngoài, anh ấy gọi điện cho tớ…”
Cô chưa nói hết câu đã bật cười. Nụ cười ấy là niềm vui từ tận đáy lòng. Có lẽ chuyện này không chỉ đơn phương, chắc chắn Hoàng Thán đã có
tình cảm với người này không phải chỉ một hai ngày.
“Anh ấy hỏi tớ trưa nay có thời gian đi ăn không. Tớ bảo có hẹn rồi. Thế là anh ấy hỏi chiều có rảnh đi xem phim không.” Nói xong, cô không kìm được cười vui sướng.
Đỗ Tiêu làm bộ che miệng kinh ngạc: “Ôi trời! Hẹn ở đâu vậy?”
“Thì ngay đây thôi, ăn xong với cậu là tớ đợi anh ấy luôn.” Hoàng Thán đáp, vẫn còn cười.
“Khéo thật đấy.” Đỗ Tiêu cười trêu, “Vậy là anh ấy công khai theo đuổi cậu rồi?”
“Chắc vậy.” Hoàng Thán cười tươi.
Nhìn nụ cười ngọt ngào ấy, Đỗ Tiêu biết không cần hỏi ý Hoàng Thán nữa, đã quá rõ ràng rồi.
“Cả ngày đòi tớ giới thiệu người, ai ngờ đào hoa lại ngay bên cạnh.” Cô cảm thán.
Hoàng Thán liền nói: “Duyên phận giữa người với người, ai mà biết được.”
Điều đó cũng đúng, trước đây Đỗ Tiêu cũng không ngờ một ngày nào đó sẽ được người ta để ý trên tàu điện ngầm, rồi để vào lòng như vậy.
Trong lúc ăn, Đỗ Tiêu kể cho Hoàng Thán nghe chuyện Thạch Thiên đến nhà cô.
“Gặp phụ huynh luôn rồi!” Hoàng Thán kêu lên, “Đây là bước tiến lớn đấy! Sao rồi? Bác trai bác gái nói gì?”
“Tớ cũng không rõ, chiều qua tớ đi với anh ấy luôn, chưa nói chuyện riêng với ba mẹ.” Đỗ Tiêu suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Chắc là… cũng không tệ đâu. Tớ thấy người nhà có vẻ có cảm tình với anh ấy.”
Hoàng Thán chưa từng trải qua chuyện gặp phụ huynh, tò mò hỏi: “Anh ấy biểu hiện thế nào ở nhà cậu? Kể tớ nghe đi, để lấy kinh nghiệm, biết đâu sau này tớ cũng cần dùng.”
Đỗ Tiêu kể qua về buổi gặp mặt.
Khi nghe đến chuyện Thạch Thiên mua bao nhiêu quà, Hoàng Thán tặc lưỡi: “Anh Thạch Thiên nhà cậu tiêu tiền có khác!”
Đỗ Tiêu khựng lại. Hoàng Thán nói xong cảm thấy lời mình không hay lắm, vội vàng nói thêm: “Nhưng mà anh ấy làm tất cả vì cậu mà, từ những chi tiết nhỏ mới thấy được tấm lòng.”
“Trước đây tớ có kể cậu nghe về chị họ tớ đúng không? Anh rể tớ keo kiệt khủng khiếp. Chị ấy sống không được thoải mái, về nhà than thở hoài. Nhưng mẹ tớ bảo, mấy chuyện này đã thấy từ sớm rồi! Hồi trước anh rể tớ lần đầu đến nhà, chỉ có hai chai rượu, hai gói thuốc lá, một hộp trà, thế thôi. Rượu còn là Ngũ Lương Dịch, ngay cả Mao Đài cũng không chịu mua. Nói nghèo thì cũng không phải, chỉ là không chịu tiêu tiền thôi. Chị họ tơ từ ngày cưới về, ngày nào cũng sống tằn tiện, nhìn mà tớ thấy khó chịu.”
“Cậu xem anh Thạch Thiên nhà cậu đi, vì cậu mà chịu chi như vậy, đủ thấy sau này sẽ không bạc đãi cậu đâu.” Hoàng Thán cười nói.
Đỗ Tiêu khẽ thở dài.
“Ơ? Sao thế?” Hoàng Thán nhận ra điều gì đó, “Chẳng lẽ có trở ngại gì?”
Về chuyện trở ngại là gì, thực ra Hoàng Thán đã nghĩ ngay ra. Với hoàn cảnh nhà Đỗ Tiêu, chắc chắn gia đình họ mong muốn Đỗ Tiêu tìm người có nhà cửa. Còn bạn trai hiện tại của Đỗ Tiêu, theo như cô kể thì vẫn đang thuê nhà, hơn nữa lại ở vùng nông thôn, chuyện mua nhà với giá cả ở Bắc Kinh hiện nay có lẽ hơi khó khăn.
Nhưng Hoàng Thán không thể ngờ được, vấn đề lại hoàn toàn ngược với những gì cô nghĩ.
------oOo------