Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 89

Đỗ Tiêu đôi khi cũng ngốc thật.

 

Nếu là chocolate hay bánh kẹo gì đó, cô sẽ nhận và để hôm sau chia cho mọi người trong công ty. Chuyện đồng nghiệp đi công tác nước ngoài mang quà về cho nhau là chuyện bình thường, không có gì đáng bàn.

 

Nhưng món quà Jacky tặng cô lại là một hộp trang sức Swarovski, bên trong có sáu chiếc vòng cổ nhỏ, mỗi mặt dây chuyền một kiểu khác nhau.

 

Đỗ Tiêu biết đồ ở cửa hàng miễn thuế nước ngoài rẻ thật, nhưng dù rẻ thì mỗi chiếc cũng phải tám chín trăm đến một triệu. Cô với Jacky Lu có quan hệ gì đâu? Quà trên một trăm nghìn đã là vượt giới hạn rồi.

 

Sự cảnh giác vốn đã lơi lỏng theo thời gian của Đỗ Tiêu lập tức quay trở lại.

 

“Sao anh không mang chocolate về cho chúng tôi, cái này tôi không thể nhận được.” Cô mỉm cười đưa hộp quà lại cho Jacky.

 

Nhưng Jacky không nhận, anh ta tựa tay vào khung cửa, cười nhìn Đỗ Tiêu nói: “Không phải tặng cho mọi người, mà là tặng riêng cho em.”

 

Hơi thở Đỗ Tiêu khựng lại, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Jacky, họ nhìn nhau vài giây.

 

Jacky cười hỏi: “Chưa ăn cơm phải không? Hay là đi ăn cùng nhau? tôi mời.”

 

Lần này không còn là cảm giác mập mờ hay ám chỉ nữa, Đỗ Tiêu hiểu rõ, Jacky thực sự… muốn theo đuổi cô!

 

Mẹ ơi!

 

Đỗ Tiêu lập tức từ chối: “Càng không được, tôi tùy tiện nhận quà người khác, bạn trai tôi sẽ không vui đâu.”

 

“À…” Jacky làm vẻ như vừa nhớ ra, như thể vừa tìm lại được ký ức đã mất, “Phải rồi, em có bạn trai. Dạo này thế nào?”

 

Giọng điệu móc méo và nụ cười khẽ nhếch của anh ta khiến Đỗ Tiêu nhớ lại cảm giác phản cảm ban đầu. Cô nhớ ra, sau buổi tiệc kỷ niệm hôm đó khi đi nhờ xe Jacky, anh ta đã hỏi cô không ít câu, ào ào về bạn trai, về nhà cửa. Ngay lúc đó thái độ của anh ta đã tỏ vẻ khinh thường khi cô nói có bạn trai ở xa và không có nhà riêng.

 

Đáng tiếc thay, Thạch Thiên tuy ở xa thật, nhưng anh ấy có nhà đấy.

 

Đỗ Tiêu đáp trả: “Tốt lắm, tôi vừa gặp gia đình anh ấy xong. Mọi thứ đều suôn sẻ.”

 

Jacky “hừm” một tiếng, khóe miệng nhếch lên, cười hỏi: “Gia đình anh ta hài lòng chứ?”

 

Đỗ Tiêu nhìn anh ta, nói: “Rất hài lòng. Anh ấy công việc tốt, thu nhập cao, hơn nữa gia đình đã mua nhà ở Bắc Kinh cho anh ấy rồi.”

 

Jacky hơi ngạc nhiên nhướn mày, kéo dài giọng “À…” rồi gật đầu cười: “Vậy thì tốt, tốt.”

 

“Nên tôi trả lại anh cái này. Cảm ơn, tôi không thể nhận.” Đỗ Tiêu kiên quyết nói.

 

Jacky nhìn thẳng vào mắt cô, đọc được ý từ chối. Anh ta hơi ngẩng cằm, hít một hơi qua mũi, nhún vai nói: “Không sao, có mấy đồng bạc đâu, chia cho Tiểu Tào với mọi người đi.”

 

“Tôi đi đây.” Anh ta hất cằm về phía cô, một tay xách cặp công sở, một tay cho vào túi, giữ vẻ bề ngoài của một người đàn ông thành đạt, thản nhiên rời đi.

 

Đỗ Tiêu cầm hộp quà nhìn bóng dáng gã đàn ông có tuổi ấy mà ngẩn người. Nhìn hướng anh ta đi rồi nhìn lại hộp quà trong tay, cuối cùng đành chịu, ném hộp quà lên bàn.

Anh ta bảo chia cho Tào Vân với mọi người mà, vậy thì chia thôi. “Ơ, ai tặng cho cậu thế?” Chương Hoan vừa đến, liếc một cái đã thấy,

cầm lên xem. Kiểu hộp quà này nhìn là biết ngay đồ cửa hàng miễn thuế nước ngoài. Chương Hoan tuy hay mang nhiều đồ lung tung về nhưng nhớ rất rõ, cũng không có ai nhờ mang món này.

 

“Là Jacky.” Đỗ Tiêu do dự một chút rồi nói, “Jacky tặng.”

 

Cô không giỏi nói dối, Chương Hoan là cấp trên trực tiếp của cô, lại là một chị đại có kinh nghiệm dày dặn, trước mặt chị ấy, cô không dám tự

 

cho mình thông minh.

 

Chương Hoan liền nhướn mày.

 

Nhưng Chương Hoan dù sao cũng là Chương Hoan, chị ấy khác hẳn với Tào Vân và những người khác.

 

Nếu là Tào Vân với Vương Tử Đồng thì đã ầm ĩ lên rồi, anh ta có phải đang theo đuổi cậu không, điều kiện anh ta tốt cậu nên cân nhắc đi, đừng để ý người khác ghét cậu các kiểu.

 

Trong mắt Đỗ Tiêu, Tào Vân và Vương Tử Đồng so với cô đều là những người kỳ cựu trong văn phòng, nhưng thực ra Chương Hoan mới là người kỳ cựu thực sự.

 

Nghe vậy, trong mắt chị thoáng hiện lên vẻ khác lạ, nhưng không như Tào Vân và những người khác gặng hỏi, la lối, chỉ mỉm cười nói: “Đẹp đấy.”

 

Nói xong, chị đặt hộp quà xuống, nói như không có gì: “Ở cửa hàng miễn thuế nước ngoài nhiều nhất là mấy hộp quà trang sức Swarovski với L’Oréal này, giá cả cực kỳ rẻ. Một hộp như thế này cũng chỉ mấy trăm nghìn chưa tới triệu, mua về tặng người, người thân hay đồng nghiệp, vừa thiết thực lại không dễ gây hiểu lầm, dễ được chấp nhận. Dù người nhận không dùng thì cũng có thể tặng lại người khác.”

 

Đỗ Tiêu vốn ngốc nghếch đơn thuần, nghe người ta nói chỉ biết hiểu nghĩa đen, không hiểu được hàm ý. Nhưng lúc này, cô lại hiếm hoi nghe ra được ý tứ trong lời Chương Hoan.

 

Jacky, một người đàn ông có tuổi thu nhập cao, dùng thứ mà với anh ta có thể nói là rẻ tiền để lấy lòng cô gái trẻ thu nhập thấp. Ở đây thành ý có bao nhiêu, thật đáng ngẫm nghĩ.

 

Đây mới là một người thật sự từng trải.

 

Và trên thực tế, rất nhiều cô gái trẻ đặc biệt dễ bị những người đàn ông có tuổi dùng những món quà nhỏ rẻ tiền này làm mờ mắt. Bởi vì ở giai đoạn còn trẻ này, họ đang trong thời kỳ thu nhập thấp nhưng khao khát hưởng thụ vật chất cao. Họ cũng chưa nhận thức được lòng người hiểm ác, không có nhận thức tỉnh táo về việc những người đàn ông có tuổi có thể xấu xa ti tiện đến mức nào, luôn tự cho rằng có thể dựa vào tuổi trẻ và nhan sắc để kiếm chác.

 

Đàn ông có tuổi đúng là thích tuổi trẻ và nhan sắc. Nhưng họ năm nay thích, sang năm thích, 10 năm sau cũng thích. Mà một cô gái có thể giữ được vẻ trẻ trung xinh đẹp cũng chỉ trong vài năm đẹp nhất. Qua cái khoảng ngắn ngủi vài năm đó, những người đàn ông có tuổi sẽ âm thầm chê bai trong lòng, những cô gái từng trẻ trung mấy năm trước, giờ đây làn da đã không còn có thể so với những cô gái trẻ mới vào nghề thực sự.

 

Vì thế họ sẽ mất hứng thú với những người phụ nữ không còn trẻ này, ánh mắt lại một lần nữa đổ dồn về phía những cô gái trẻ, tươi mới, ngây thơ, thu nhập thấp và dễ dỗ dành.

 

Ở tuổi của Chương Hoan, chị đã quá hiểu những người đàn ông có tuổi cùng trang lứa với mình.

 

Nhưng chị càng biết, đối với những cô gái trẻ có tham vọng muốn dựa vào tuổi trẻ và nhan sắc để đi đường tắt hoặc muốn kiếm chác một người đàn ông có tuổi đã vững vàng về kinh tế, đôi khi lời khuyên thiện chí của bạn, với họ lại trở thành thù địch.

 

May mắn thay, Đỗ Tiêu lập tức trả lời: “Mọi người thấy không đắt, nhưng với em thì đã rất đắt rồi. Hơn nữa em với Jacky cũng chẳng thân thiết gì, không có lý do gì nhận đồ của người ta cả. Em đã nói rõ với anh ta, nhưng anh ta bảo đây chỉ là món quà nhỏ thôi, bảo em chia cho Tào Vân với mọi người là được. Em trả lại anh ta nhưng anh ta không nhận, đi thẳng luôn. Vậy thì ngày mai em chia cho mọi người vậy.”

 

Cô nói thêm: “Sáu cái, còn chưa đủ chia nữa. Em dù sao cũng không cần, em có bạn trai rồi, đeo vòng cổ người khác tặng bạn trai em sẽ giận đấy.”

 

Chương Hoan hơi kinh ngạc.

 

Thời gian gần đây, Chương Hoan có thể cảm nhận rõ sự trưởng thành của cô nhân viên Đỗ Tiêu. Cô gái này trước đây có phần ngây ngô, nhưng trong vài tháng qua, giống như tâm hồn vốn chưa phát triển của cô ấy cuối cùng cũng bắt đầu trưởng thành. Mọi thứ dường như trở nên sắc nét và rõ ràng hơn trong mắt cô.

 

Chương Hoan khá vui mừng với sự thay đổi này. Cô hỏi: “Sao vẫn chưa về? Đang đợi bạn trai à?”

 

Đỗ Tiêu ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Chị có vội về không ạ?” “Chị không vội, có chuyện gì sao em?”

Đỗ Tiêu liếc nhìn xung quanh, cách đó vài vị trí vẫn còn một số đồng nghiệp chưa về.

 

Hiểu ý, Chương Hoan gật đầu: “Vào phòng chị nói chuyện nhé.”

 

Trong phòng làm việc, Đỗ Tiêu ngồi đối diện sếp, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, có chút bất an.

 

Chương Hoan mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với chị sao? Công việc hay chuyện cá nhân?”

 

Đỗ Tiêu mím môi: “Cả hai ạ… Em chỉ mong chị có thể chỉ dẫn em một chút.”

 

“Được, em cứ nói đi.”

 

Đỗ Tiêu hít một hơi sâu: “Em vừa đăng ký một lớp học tiếng Anh giao tiếp.”

 

“Ồ?” Chương Hoan tỏ vẻ hứng thú. “Rồi sao nữa?”

 

“Thực ra là…” Đỗ Tiêu xoắn xuýt đan những ngón tay vào nhau. “Em đã làm việc được hai năm, công việc cũng khá ổn định. Nhưng em cảm thấy mình đang dậm chân tại chỗ, nên muốn nâng cao bản thân. Thế nhưng… em không biết nên học gì cả. Kiến thức đại học thì đã quên gần hết, công việc hiện tại cũng chẳng liên quan đến chuyên ngành… Suy đi tính lại, em chỉ nghĩ được đến việc học thêm tiếng Anh.”

 

“Em thấy… mình thật mông lung quá…” Cô cúi đầu, cắn môi. “Em có một người bạn thân học trường top, cô ấy có định hướng nghề nghiệp rất rõ ràng, biết rõ mục tiêu của mình là gì, trong vòng mấy năm tới muốn làm những gì. Còn em… em nhận ra mình sống quá mơ hồ, chỉ đơn giản là qua ngày đoạn tháng.”

 

Chương Hoan kiên nhẫn lắng nghe, nụ cười chuẩn mực điển hình của một lãnh đạo biến mất, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng và chân thành hơn.

 

“Có chuyện gì xảy ra khiến em bắt đầu tự vấn những điều này vậy?” Chương Hoan hỏi. “Là chuyện gia đình, hay là về bạn trai?”

 

Đỗ Tiêu im lặng một lúc rồi đáp: “Cả hai ạ…”

 

Cô khẽ l**m môi, cố trấn tĩnh lại cảm xúc: “Bạn trai em… anh ấy rất xuất sắc. Em có thể cảm nhận được điều đó mỗi khi ở bên anh ấy. Thật sự, đôi khi khi anh ấy nói về công việc, cái thần thái tự tin và khí chất đó… rất giống chị. Em cảm thấy trên người các người có những thứ mà em rất ngưỡng mộ, nhưng em lại không biết làm sao để có được hay làm sao để rèn luyện.”

 

Nhưng thay vì hỏi người bạn trai thân thiết, cô lại chạy đến hỏi Chương Hoan. Với kinh nghiệm dày dặn của mình, Chương Hoan thầm hiểu. Cô hỏi: “Em có vấn đề gì với bạn trai sao?”

 

Câu hỏi trực diện của Chương Hoan khiến Đỗ Tiêu giật mình, hơi thở khựng lại trong thoáng chốc. Cô há miệng định nói điều gì đó, nhưng không thốt nên lời.

 

Chương Hoan khẽ nhướng mày, một cử chỉ nhỏ thể hiện sự thắc mắc và kiên nhẫn chờ đợi.

 

Thực ra câu trả lời đã nằm sẵn trong lòng Đỗ Tiêu, rõ ràng và minh bạch đến thế, vậy mà muốn nói ra… lại quá khó khăn. Đỗ Tiêu mở miệng hồi lâu mà không phát ra được tiếng nào.

 

May mắn thay, Chương Hoan là người rất kiên nhẫn.

 

Đỗ Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt lang thang trên trần nhà một lúc rồi lại hạ xuống. Chương Hoan vẫn đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.

 

Đỗ Tiêu cảm thấy cay cay nơi sống mũi.

 

“Em…” Cô cảm thấy môi khô rang, cổ họng nghẹn đắng, buộc phải l**m môi lần nữa. “Em, em cảm thấy em…”

 

Dưới ánh mắt chờ đợi của Chương Hoan, Đỗ Tiêu cuối cùng cũng thốt lên: “…Em không xứng với anh ấy.”

 

Trong suốt thời gian qua, nỗi bất an trong lòng cô đều bắt nguồn từ đây. Giờ đây, cô cuối cùng cũng nói ra được, cuối cùng cũng dám đối mặt với sự thật này.

 

Thạch Thiên quá xuất sắc, còn cô thì quá bình thường.

 

Thạch Thiên có quá nhiều điểm sáng, hào quang rực rỡ đến chói mắt. So với anh, Đỗ Tiêu cảm thấy mình thật mờ nhạt, không có gì nổi bật. Cô không hiểu Thạch Thiên rốt cuộc thích điều gì ở cô, và tại sao lại có thể thích cô đến vậy.

 

Vì không hiểu được, nên càng thêm bất an.

 

Đăng ký một lớp học tiếng Anh không tên tuổi, cố gắng nạp thêm năng lượng cho bản thân, trả giá những nỗ lực có vẻ như vô định hướng, tất cả đều là những động thái hoang mang dưới sự chi phối của nỗi bất an, như con thiêu thân lao vào lửa.

 

Thật sự với bản thân cô, với sự nghiệp của cô, những điều này có thể giúp ích được gì không?

 

Đỗ Tiêu không biết.

 

Khi Thạch Thiên chia sẻ với cô về kế hoạch sự nghiệp của anh, nỗi bất an trong lòng Đỗ Tiêu bỗng chốc biến thành nỗi sợ hãi mãnh liệt.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment