Đỗ Tiêu hẹn gặp Hoàng Thán ở quán cafe gần bờ biển Aegean phía Bắc. Thạch Thiên vừa chở cô đến đây xong. Hoàng Thán vừa nhìn thấy tin nhắn mới của Đỗ Tiêu liền lập tức đến ngay.
“Có chuyện gì vậy?” – Đỗ Tiêu thận trọng hỏi khi thấy vẻ mặt không vui của bạn.
Tuy tinh thần Hoàng Thán vẫn ổn, không có vẻ gì là uể oải hay chán nản, nhưng rõ ràng tâm trạng không được tốt cho lắm. Dù vậy vẫn còn khá hơn nhiều so với hồi đại học, khi bạn cùng phòng của Đỗ Tiêu thất tình và khóc lóc suốt ngày.
Hoàng Thán mím môi một lúc rồi thở dài: “Thằng đó đúng là đồ tồi.”
Dù mới quen nhau hơn một tuần nhưng Đỗ Tiêu vẫn hỏi tiếp: “Cụ thể là chuyện gì vậy?”
Hoàng Thán đến đây chính là để tâm sự, cô buồn bã kể: “Tối đêm Giáng sinh, bọn mình đã đi khách sạn.”
Đỗ Tiêu gật đầu, ra hiệu đã hiểu.
“Hôm đó… ban đầu cũng có ý định rồi, sau đó uống thêm chút rượu vào nên càng… nóng. Rồi sau đó… sau đó…” – Hoàng Thán ngập ngừng, cắn môi rồi mới nói tiếp – “Sau đó anh ta… không chịu dùng biện pháp an toàn.”
Đỗ Tiêu hơi ngớ người, lo lắng hỏi: “Vậy cậu có thai à?”
“Không, tớ đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi.” – Hoàng Thán thở dài.
Đỗ Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: “Thế rồi sao nữa?”
Hoàng Thán im lặng một lúc rồi nói: “Tối qua bọn tớ lại đi khách sạn, anh ta vẫn không chịu dùng.”
Đỗ Tiêu chờ đợi nhưng Hoàng Thán không nói gì thêm, như thể đã kể xong. Cô có hơi bối rối vì không hiểu được điểm “tồi” ở đâu.
Cô ngập ngừng hỏi: “Thế… sao cậu không nói với anh ấy?”
Hoàng Thán có một thoáng im lặng. Cô xoa trán rồi nói: “Tiêu Tiêu này, cậu biết biện pháp an toàn dùng để làm gì đúng không?”
“Dĩ nhiên là biết rồi.” – Đỗ Tiêu khẽ đáp – “Tớ đâu có ngốc đến thế…”
Dù đã học qua môn giáo dục giới tính và thường xuyên đọc được những chủ đề này trên mạng, nhưng không ai dạy cô cách đánh giá nhân cách và trách nhiệm của một người đàn ông qua việc họ có chịu dùng biện pháp an toàn hay không. Trên mạng thì toàn những bài viết kiểu “Help! Bạn trai không chịu đưa đi phá thai thì phải làm sao?”
“Lần đầu tiên thì còn có thể hiểu được, cả hai đều quá nóng vội nên khó kiềm chế.” – Hoàng Thán bình tĩnh nói – “Nhưng tối qua, tớ đã yêu cầu rõ ràng mà anh ta vẫn cố tình không chịu, còn bảo có thuốc tránh thai khẩn cấp mà. Lúc đó mình thực sự rất shock. Tớ tức quá nên đã đá anh ta xuống giường, rồi cãi nhau một trận và chia tay luôn.”
Đỗ Tiêu vẫn còn ngơ ngác: “Ừm…”
Hoàng Thán nhìn cô, biết ngay là bạn lại không theo kịp.
“Thuốc tránh thai khẩn cấp là để dừng ngay lập tức hormone trong cơ thể, như kiểu phanh gấp vậy, nên mới tránh được thai. Nhưng mà! Nó gây tổn hại rất lớn cho cơ thể phụ nữ!” – Hoàng Thán giải thích – “Tớ đã hỏi dược sĩ rồi, một năm không được uống quá hai lần!”
À ra vậy! Đỗ Tiêu cuối cùng cũng hiểu ra.
Cô biết chuyện quan hệ nam nữ là gì, biết chuyện mang thai sinh con ra sao. Những quảng cáo nhỏ trên mạng và ngoài đường cũng cho cô biết phá thai rất dễ dàng, thậm chí còn không đau. Cô cũng biết là có thể uống thuốc tránh thai khẩn cấp sau khi quan hệ không an toàn.
Nhưng môn giáo dục giới tính và những tờ rơi quảng cáo đó đâu có nói về những tác hại nghiêm trọng.
“Tiêu Tiêu! Nghe này!” – Hoàng Thán nghiêm giọng – “Một thằng con trai, dù bình thường đối xử với cậu tốt thế nào, dù nói yêu cậu nhiều ra sao, nếu không chịu dùng biện pháp an toàn vì cậu thì đá ngay! Vì người mang thai là cậu, người bị bệnh là cậu, người bị tổn thương là cậu chứ không phải anh ta. Anh ta không chịu dùng biện pháp an toàn chứng tỏ trong lòng chẳng quan tâm cậu có bị thương hay không! Loại đàn ông như vậy, đừng có hy vọng gì ở họ cả, ích kỷ vô cùng!”
Hoàng Thán nhắc đi nhắc lại “biện pháp an toàn” mấy lần, Đỗ Tiêu như chợt hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn chưa nắm bắt được.
“Tiêu Tiêu nghe tớ nói không?” – Hoàng Thán gõ ngón tay xuống bàn nhấn mạnh – “Nhớ kỹ, đàn ông kiểu này, dù đẹp trai đến mấy cũng phải tránh xa! Đúng là đồ tồi!”
Cô ta oán hận gõ bàn: “Tại tớ thấy anh ta đẹp trai nên mới ngu ngốc như vậy!”
“Biết rồi, biết rồi!” – Đỗ Tiêu vội vàng đáp.
Hoàng Thán vẫn chưa yên tâm: “Nhưng cậu phải ghi nhớ lời mình nói đấy! Cậu là người khiến người khác lo lắng nhất đấy, ai nói gì cũng tin, tâm hồn lại trong sáng, tính tình lại mềm yếu. Tớ sợ người ta dỗ ngọt một cái là cậu nghe theo ngay.” Người ta ở đây ám chỉ anh chàng đẹp trai Thạch Thiên.
“Cậu yên tâm đi.” – Đỗ Tiêu bất lực – “Tớ với Thạch Thiên còn chưa đến mức đó.”
Hoàng Thán bất đắc dĩ: “Không phải vậy, chuyện đó sớm muộn gì cũng đến, quan trọng là, cậu phải bắt anh ta dùng biện pháp bảo vệ!”
Khoan đã, sao lại thành mắng mình thế này? Đỗ Tiêu mới nhận ra, cẩn thận hỏi: “Vậy cậu… ổn chứ?”
Hoàng Thán thở dài một hơi dài: “Từ tối qua đến giờ tớ rất tức giận, nhưng nói chuyện với cậu xong thấy đỡ hơn nhiều.”
“Vậy cậu với anh ta…” – Đỗ Tiêu hỏi.
“Không thể nào! Sau thái độ tối qua của anh ta, lòng tớ đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.” – Hoàng Thán cắn răng – “Đã biết anh ta ích kỷ và vô trách nhiệm như vậy, chẳng quan tâm gì đến tớ cả, sao tớ có thể nhảy vào hố lửa lần nữa được. Anh ta đã là quá khứ rồi.”
Thế là tốt, Đỗ Tiêu chỉ sợ bạn quá đau khổ mà không buông bỏ được, vẫn còn vương vấn tình cũ.
Dù Hoàng Thán nói rất dứt khoát, nhưng là bạn thân nhiều năm, Đỗ Tiêu vẫn nhìn ra được nỗi buồn trong lòng bạn. Dù sao trước đó cũng đã nói rất thích, âm thầm động lòng bấy lâu.
Nhưng Đỗ Tiêu vẫn thấy Hoàng Thán rất giỏi, rất mạnh mẽ.
Không chỉ người yêu là kẻ ích kỷ, còn mất đi lần đầu tiên, Đỗ Tiêu nghĩ nếu là mình có lẽ sẽ không chịu được. Nhưng Hoàng Thán nói buông là buông được.
Trong lòng Đỗ Tiêu có điều gì đó khó nói, khó hiểu.
Quán cafe ở bờ biển Aegean rất gần chỗ Đỗ Tiêu ở, sau khi ăn xong, Hoàng Thán lái xe đưa cô về, chỉ mất vài phút.
Trên đường về Đỗ Tiêu gọi điện cho Thạch Thiên, lúc này mới hơn 8 giờ tối, cô đồng ý qua chỗ anh, muốn ôm anh.
Tối Giáng sinh, Thạch Thiên và cô suýt vượt quá giới hạn, cuối cùng anh vẫn kiềm chế được, ngược lại khiến Đỗ Tiêu an tâm, cô tin Thạch Thiên là người đàn ông có thể dừng lại ở thời khắc cuối cùng.
Mấu chốt thực ra là ở cô.
Sau khi tạm biệt Hoàng Thán, cô bước vào toà nhà. Trong lúc đợi thang máy, Đỗ Tiêu lướt Weibo để giết thời gian. Tiếng “đinh” vang lên, cô bước vào thang máy. Khi thang máy lại “đinh” một tiếng và mở cửa, cô bước ra, nhưng càng đi càng chậm rãi, rồi cuối cùng dừng hẳn lại.
Trên Weibo, cô vừa thấy một bài đăng đang trending:
“Cười Mặt Thổ Lang V: Có vẻ như… càng chỉ có một ưu điểm, người ta càng thích nhấn mạnh ưu điểm đó và không ngừng chê bai những người khác (những người không bằng họ ở mặt đó, dù cho những mặt khác đều vượt trội hơn họ gấp nhiều lần). Họ còn căm ghét việc không thể chỉ dựa vào mỗi ưu điểm đó mà có được tất cả…
Ví dụ như mấy anh chị trường top có bằng cấp cao cứ nghĩ học giỏi là phải sống cuộc đời thượng lưu/trung lưu cao cấp, mấy dân nghèo ở khu ổ chuột thích nhất là phân biệt vùng miền chê bai người ngoài là rác rưởi, mấy ông chú trung niên có tiền đáng ghét cứ nghĩ có tiền là thu phục được phụ nữ, một số cô gái có ngoại hình bình thường, tính cách tài năng cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng lịch sử tình ái trong sạch thì còn coi trọng trinh tiết/virgin hơn cả mấy anh nam bảo thủ, chẳng có ưu điểm gì nổi bật thì cứ quảng cáo rùm beng về đạo đức/tình cảm/tiết hạnh/phẩm cách và những thứ mơ hồ không thể đo đếm được…”
Đỗ Tiêu đứng sững.
Đứng ngoài hành lang, cô đọc đi đọc lại hai lần nữa. Lời văn của blogger sắc bén, không chừa đường lui. Như thể… một cái tát giáng thẳng vào mặt, đập tan mọi lớp mặt nạ, phơi bày ra những góc tối âm u đằng sau, sắc lẹm đến mức không thể trốn tránh.
Đỗ Tiêu đứng đó, ngước mắt nhìn, trước mặt là cửa nhà Thạch Thiên. Cô nắm chặt điện thoại, cảm thấy nghẹn ở ngực.
Thang máy phát ra tiếng động nhỏ, Đỗ Tiêu đột ngột quay đầu lại, cửa đang từ từ đóng lại. Cô vội vã chạy tới, len vào trong thang máy, liên tục
ấn nút đóng cửa. Cửa thang máy chầm chậm khép lại, nhốt căn hộ của Thạch Thiên ở ngoài kia, rồi chìm xuống.
Khi thang máy mở ra ở tầng một, Đỗ Tiêu vội vã bước ra. Cô ra khỏi toà nhà, đứng trên bậc thang, đứng giữa gió lạnh, ngơ ngác.
Thì ra là vậy, cô nghĩ, thì ra là như vậy sao?
Trong thâm tâm, Đỗ Tiêu luôn rõ một điều. Cô biết rõ bản thân… không phải là một cô gái bảo thủ theo đúng nghĩa.
Những cô gái thực sự bảo thủ sẽ chối bỏ mọi hành vi t*nh d*c trước và ngoài hôn nhân, thậm chí còn ghê tởm cả chuyện ấy. Họ cũng sẽ né tránh những tiếp xúc liên quan đến t*nh d*c.
Nhưng Đỗ Tiêu không phải vậy, cô là một cô gái sống trong thời đại internet ở đô thị quốc tế hoá, cô không ghê tởm chuyện ấy.
Khi Thạch Thiên hôn cô, cô cũng muốn hôn anh.
Khi Thạch Thiên v**t v* cô, cô cũng muốn v**t v* anh.
Khi Thạch Thiên có h*m m**n với cô, cô cũng có h*m m**n với anh.
Mỗi lần cô nói dừng lại, không chỉ phải đấu tranh với Thạch Thiên, mà còn phải đấu tranh với chính mình.
Nhưng cô vẫn luôn kiên trì, cứ kiên trì, không chịu trao thân. Điều cô thực sự sợ hãi, ghê tởm là “mất đi”, là “phải trả giá”.
Dù là Vu Lệ Thanh hay Jacky Lu, họ đều dạy cô rằng, cô chỉ là một cô gái bình thường, muốn có cuộc sống tốt thì chỉ có thể dựa vào việc lấy
chồng giàu. Thậm chí cả Tằng Kỳ cũng thẳng thừng nhấn mạnh điều kiện vật chất, nhấn mạnh tầm quan trọng của nhà cửa.
Cô ghét những lời nói đó, tự nhủ phải chống lại họ, nhưng vẫn không thể kháng cự được những hạt giống đã được gieo vào tâm can.
Nhưng cô quá đỗi bình thường, tuy có chút nhan sắc nhưng chẳng có gì nổi bật thu hút người khác. Như bài đăng trên Weibo kia nói, cô chẳng có ưu điểm gì! Vì thế trong tiềm thức, cô đặc biệt coi trọng thứ duy nhất mình có – trinh tiết.
Cô đang làm gì thế này? Muốn đánh đổi cái gì? Cô đang tự biến mình thành món hàng, coi bản thân như một món đồ để trao đổi sao?
Đúng vậy, là như thế phải không?
Khi cô nghĩ Thạch Thiên chỉ là người bình thường xuất thân từ nông thôn, khi cô nghĩ anh có thể không đủ khả năng mua nhà, cô ra sức chống lại những quan điểm mà gia đình và đồng nghiệp đã dạy, chỉ cho cô con đường sáng. Nhưng trong tiềm thức, hoá ra cô đã sớm đặt giá cho chính mình!
Cô cuối cùng cũng hiểu tại sao cô cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cảm xúc của Hoàng Thán. Hoàng Thán gặp phải người không tốt, cô ấy tức giận, buồn bực, khó chịu, nhưng… cô ấy không hề sợ hãi.
Cô ấy không hề, hoàn toàn không hề.
Bởi vì Hoàng Thán là một người phụ nữ trưởng thành, cô ấy có quyền về t*nh d*c như đàn ông, không ai có thể lấy trinh tiết hay những thứ đại loại như thế để trói buộc cô ấy. Cô ấy theo đuổi tình yêu, nên thoải mái tận hưởng chuyện ấy, đó là quyền của cô ấy. Cô ấy không hài lòng, không muốn, thì kiên quyết từ chối, đó càng là quyền của cô ấy.
Là một người phụ nữ trưởng thành, dù chấp nhận hay từ chối đều là quyền của cô ấy. Tương tự, là một người phụ nữ đã trưởng thành, cô ấy có thể độc lập chịu trách nhiệm về hậu quả của việc chấp nhận hay từ chối.
Bởi vì cô ấy có bằng cấp tốt, năng lực mạnh, cô ấy tự hoạch định sự nghiệp, hoạch định cuộc đời mình.
Cô ấy có đủ nhiều ưu điểm, trinh tiết đối với cô ấy chỉ là một lớp màng sinh lý hoàn toàn vô dụng, cô ấy có thể tự chịu trách nhiệm về mình, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ biến mình thành món hàng.
Đỗ Tiêu đứng trong gió lạnh, mặt đau rát.
Bấy lâu nay, cô luôn tự nhủ, Đỗ Tiêu à, đừng trở thành con người mà mình ghét.
Nhưng hoá ra từ lâu, trong vô thức, tâm hồn cô đã bị ăn mòn, đã trở thành con người mà chính cô ghét cay ghét đắng.
Tất cả những lớp mặt nạ giả tạo đều vỡ tan, Đỗ Tiêu núp trong bóng tối cổng toà nhà, như thể bị phơi bày dưới ánh sáng chói chang giữa ban ngày, không chịu nổi.
Cô xấu hổ về bản thân, lại muốn tự vệ, biện minh cho mình, nỗi xấu hổ và sự biện minh đan xen vào nhau, trở thành nỗi chua xót không muốn đối mặt.
Trên con đường trưởng thành có quá nhiều nỗi đau.
Nhận ra mình tầm thường là một loại, thấy rõ góc tối trong tâm hồn mình là một loại khác.
Bạn cứ nghĩ mình đương nhiên có những phẩm chất tốt đẹp, như cao thượng, như thiện lương, như can đảm, như vô tư, cho đến một ngày bạn rơi vào hoàn cảnh chưa từng nghĩ tới, mới phát hiện ra… không phải vậy.
Đỗ Tiêu nắm chặt điện thoại, run rẩy trong gió lạnh, nỗi xấu hổ như lưỡi dao cắt vào da thịt.
Đau lắm.
------oOo------