Đỗ Tiêu lúc ấy gần như không thở nổi.
Đời là thế, một đứa nghèo giả làm nhà giàu thì không ai tha thứ, nhưng một người con nhà giàu giả nghèo thì ai cũng xem như một điều thú vị.
Những lời chỉ trích anh đều cho rằng anh đang làm màu. Nhưng như Chương Hoan đã nói, anh không hề cố tình giấu giếm hay lừa dối. Đỗ Tiêu cảm thấy Thạch Thiên thật sự không quan tâm đến những điều đó.
Chức vụ của anh, thu nhập của anh, anh đều sẵn sàng chia sẻ với cô. Bởi vì đó là những gì anh tự làm được, anh tự hào về điều đó. Còn những chuyện kiểu như “Bố mẹ anh có bao nhiêu tiền, bao nhiêu nhà” thì anh chẳng thèm nhắc đến.
Anh mong muốn người bên cạnh mình chú ý đến con người anh, chứ không phải gia thế của anh.
Đỗ Tiêu có thể hiểu được điều đó. Giống như việc cô rất mong Thạch Thiên có thể nói cho cô biết một điểm nào đó ở cô mà anh thấy đặc biệt tốt, chính vì điểm đó mà anh thích cô, chứ không đơn thuần vì ngoại hình.
Nhưng đáng tiếc và cũng chẳng có gì bất ngờ, Thạch Thiên chỉ nói đơn giản: vì em đẹp.
Điều đó chẳng có gì lạ, bởi vì… cô vốn dĩ ngoài cái đẹp ra thì chẳng có gì nổi bật, chẳng có gì cả.
Giọng Đỗ Tiêu vốn dĩ nhẹ nhàng, có khi khách hàng đang nổi cáu gọi điện đến, chỉ cần nghe giọng cô cũng đủ làm dịu đi ba phần tức giận
Cô luôn chỉ nói điều tốt, không nói điều xấu, có uất ức hay khổ sở đều giấu trong lòng. Việc cô chịu mở lòng như vậy, để lộ ra những điều yếu đuối trong tâm hồn cho Thạch Thiên thấy khiến anh… sững người.
Anh lắng nghe Đỗ Tiêu nhẹ nhàng kể lể, trải lòng những nỗi tự ti, bất an, sợ hãi và hoang mang mà cô giấu kín trong tim. Một người muốn phân tích bản thân như thế, liệu có dễ dàng không?
Không, rất khó.
“Em chỉ cảm thấy… em thật sự không xứng với anh…” Đỗ Tiêu chậm rãi nói, cảm thấy cay cay nơi sống mũi. Cô cố gắng kìm nén, nhưng khóe mắt vẫn hơi đỏ.
Thật là yếu đuối quá! Cô vội ngước nhìn lên, ngắm bức tường trước mặt, nhìn những vì sao trên bầu trời.
Dù ánh đèn mờ ảo, Thạch Thiên vẫn nghe được tiếng sụt sịt khẽ khàng của cô, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng anh dấy lên chút đau xót. Anh thầm nghĩ, có lẽ mình cũng coi như “nước chảy đá mòn”, cuối cùng cũng khiến được Đỗ Tiêu mở lòng.
“Em…” Anh định ngồi dậy nói chuyện, nhưng phát hiện Đỗ Tiêu đang ngồi trên đùi mình, anh ngồi cao lên thì ngực và cánh tay cô sẽ lộ ra khỏi mặt nước. Dù là mùa đông và đang ngâm trong nước ấm, nhưng không chịu nổi cái lạnh bên ngoài. Anh vội vàng trượt xuống, để nước ấm bao phủ lấy ngực Đỗ Tiêu.
“Ngốc quá!” Anh vừa buồn cười vừa bực mình, “Ai tìm bạn gái mà chẳng nhìn xinh đẹp hay không xinh đẹp trước?”
Nhìn mặt, ngắm ngực, nhìn eo, ngắm chân, có khi còn nhìn cả cổ, ngón tay thậm chí cả bàn chân. Đàn ông ai chẳng thế.
Anh ôm chặt cô vào lòng, nói: “Công việc của em thế nào, kiếm được bao nhiêu tiền, quan trọng sao? Chẳng quan trọng chút nào! Anh không cần em kiếm nhiều tiền, chuyện kiếm tiền cứ giao cho anh là được.”
“Mẹ anh còn chẳng kiếm được đồng nào, bà ấy chỉ lo tiêu tiền thôi. Ở quê anh nhiều nhà cũng vậy, vợ không cần đi làm. Kiếm tiền là việc của đàn ông.” Thạch Thiên nói.
“Vả lại chuyện yêu đương… có gì là xứng đôi hay không xứng đâu?” Thạch Thiên bất đắc dĩ nói, “Thích là thích. Anh nhìn thấy em là thấy thích. Anh không cần em có gì nổi bật. À, hay là anh phải xem thử em có điểm gì nổi bật rồi mới quyết định thích hay không thích em? Anh chưa từng nghe chuyện như vậy.”
“Mấy chuyện này, chỉ là cảm giác thôi. Anh mỗi ngày gặp bao nhiêu người, sao anh không đi thích họ?” Anh nâng cằm Đỗ Tiêu lên, xoay mặt
cô về phía mình, nhìn vào mắt cô nói, “Nhưng anh nhìn thấy em, không hiểu sao đã thích em mất rồi. Chuyện này, không cần lý do.”
Đỗ Tiêu nhịn nãy giờ, nghe câu nói ấy của Thạch Thiên, nước mắt bỗng trào ra.
Cô thật ra chỉ là tự ti.
Thạch Thiên có phần hiểu ra. Anh vừa buồn cười vừa đau lòng. Anh nghĩ bạn trai kiếm được nhiều tiền, bạn gái hẳn phải thấy vui mới đúng, anh không ngờ điều này lại trở thành áp lực của Đỗ Tiêu.
Nhưng Đỗ Tiêu là vậy, cô không phải kiểu con gái thấy bạn trai kiếm nhiều tiền là mua sắm vô tội vạ. Anh chủ động mua cho cô thì cô không từ chối, nhưng những thứ cô thấy không cần thiết thì cô không tiêu xài phung phí. Cô không hoang phí tiền của anh, điều này thể hiện qua rất nhiều khía cạnh trong cuộc sống hàng ngày của họ.
Nhưng cô cũng không vì mình kiếm ít tiền, hoặc vì muốn tỏ ra hiền thục mà đòi hỏi anh phải tiết kiệm, hay kéo thấp mức sống của anh xuống.
Cô chỉ đơn giản là giữ vững bản thân mình.
À, Thạch Thiên chợt nhận ra mình mới là đứa ngốc, sao có thể nói Đỗ Tiêu không có điểm nổi bật được? Anh thật sự đã bị cô đánh lạc hướng, chỉ nghĩ đến những khả năng trong công việc.
Một cô gái trẻ thu nhập thấp khi yêu một người bạn trai có điều kiện kinh tế tốt, vẫn có thể giữ được bản tâm, kiềm chế h*m m**n hưởng thụ vật chất, chẳng phải đó cũng là một ưu điểm sao?
Thạch Thiên quả thật thích vẻ đẹp của Đỗ Tiêu, nhưng anh còn thích tính cách dịu dàng, mềm mại của cô, thích giọng nói nhẹ nhàng từ tốn, thích
nụ cười trong trẻo của cô.
Thích một người căn bản không cần lý do! Cũng không thể đo đếm được!
Thích chính là thích!
Thạch Thiên ôm Đỗ Tiêu, ghé tai cô thủ thỉ, kể ra những điều anh cho là ưu điểm của cô, những điểm anh thích ở cô.
Đỗ Tiêu tựa vào vai anh nói: “Cảm ơn anh đã an ủi em.”
Những điều Thạch Thiên nói đều là thói quen Đỗ Tiêu đã rèn luyện từ nhỏ, cô không cảm thấy đó là ưu điểm gì cả. Cô nghĩ đó là phẩm chất mà đa số con gái đều có.
Không hẳn vậy, Thạch Thiên nghĩ.
Bạn gái của Lão Trương đúng là kiếm được nhiều hơn Đỗ Tiêu một chút, cô ta một tháng được mười lăm, mười sáu triệu, nhưng động một tý là đòi Lão Trương mua những món đồ xa xỉ có giá trị bằng cả tháng lương của mình, lại còn làm như đó là chuyện rất hợp lý. Cô ta chưa bao giờ giống như Đỗ Tiêu, cảm thấy bất an vì bạn trai chi tiêu quá nhiều cho mình.
Phải chăng như trên mạng nói, con gái hiền thục đáng phải chịu khổ?
Nhưng Thạch Thiên bỗng nhớ ra một vấn đề khác, sắc mặt anh liền tối sầm.
“Tiêu Tiêu! Em nói thật cho anh…” Anh nắm vai Đỗ Tiêu bắt cô ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi, “Tại sao em đột nhiên nghĩ thông, đồng ý chuyện đó?”
Nếu Đỗ Tiêu vì tự ti trong lòng mà muốn hy sinh bản thân, Thạch Thiên cảm thấy mình là một thất bại trong vai trò đàn ông.
Đỗ Tiêu im lặng một lúc rồi nói: “Là vì Hoàng Thán… Cô ấy, cô ấy với cái anh chàng kia đã…”
Thạch Thiên nhíu mày: “Tiêu Tiêu, em… Em không phải vì cô ấy làm vậy nên em cũng muốn làm theo đấy chứ?”
“Không phải đâu.” Đỗ Tiêu hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Anh đó hơi vô trách nhiệm, nên Hoàng Thán giận và chia tay với anh ta. Em có nói chuyện với Hoàng Thán và nhận ra rằng, dù cô ấy giận thật, nhưng không hề khủng hoảng như em tưởng. Cô ấy không có cảm giác như vừa đánh mất thứ gì quý giá cả.”
“Cô ấy chỉ… làm điều mình muốn làm thôi. Lúc đó thích anh ta nên sẵn sàng trao đi. Chỉ là… chỉ là…”
Đỗ Tiêu cắn môi một lúc rồi cuối cùng cũng thốt lên: “Em cũng thích anh.”
“Anh cũng thích em!” Thạch Thiên đáp ngay lập tức, giọng chắc nịch và đầy khí thế. Tình cảm của anh nồng nhiệt mà trong sáng.
Đỗ Tiêu cúi đầu, khẽ nói: “Hôm đó em thấy một bài trên Weibo, nói rằng… Những người không có gì nổi bật thường sẽ đặc biệt coi trọng những thứ ít ỏi mình có.”
“Hôm đó em chợt nhận ra, thì ra là như vậy.” Cô cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ, “Thật ra có gì đâu nhỉ? Cũng chỉ là một lớp màng mỏng thôi, nhưng em… em lại xem nó như một thứ vô cùng quý giá, như một tài sản lớn nhất… Em…”
Đỗ Tiêu không thể nói tiếp được nữa.
Việc l*t tr*n con người thật của mình, để lộ ra những u ám dưới vẻ ngoài xinh đẹp cho Thạch Thiên thấy, thật sự là điều khó khăn và đáng xấu hổ.
Nhưng Đỗ Tiêu chưa bao giờ muốn che giấu, trốn tránh. Thạch Thiên có tình yêu rực rỡ như ánh mặt trời, nếu cô cứ tiếp tục trốn trong bóng tối, thì… cô thật sự không xứng với anh.
Cô hoàn toàn phơi bày con người thật của mình, tr*n tr** đối diện với Thạch Thiên. Nhưng anh lại im lặng một hồi lâu.
Đỗ Tiêu quay sang nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình chăm chú, đôi mày nhíu lại, trên gương mặt không còn vẻ dịu dàng an ủi như lúc nãy nữa. Tim Đỗ Tiêu thắt lại.
Thạch Thiên cau mày nói: “Em nói gì vậy, đương nhiên là quý giá rồi.” Đỗ Tiêu hơi giật mình.
“Lần đầu tiên của em, đương nhiên phải trân trọng chứ, đừng để người khác nhồi nhét những suy nghĩ sai lệch vào đầu.” Thạch Thiên bực bội nói, “Em cứ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi người khác quá. Anh nói thật, những gì người ta nói em không cần quan tâm đâu. Hoàng Thán muốn thế nào là chuyện của cô ấy, tính cách hai người còn chẳng giống nhau, sao em có thể lấy hành động của cô ấy làm chuẩn mực cho mình chứ?”
“Đỗ Tiêu này, anh nói em nghe.” Thạch Thiên nghiêm túc nói, “Từ khi anh quen em, em vốn là người như vậy, em là một cô gái như vậy đấy. Anh không thấy em như thế có gì sai cả. Ngược lại, việc em vì mấy cái đạo lý vớ vẩn, vì người ta nói mấy câu đạo lý rỗng tuếch mà tự áp đặt lên mình, rồi quyết định làm chuyện đó với anh, anh, anh thực sự rất tức giận đấy!”
Thạch Thiên hiếm khi nghiêm túc và giận dữ như vậy, Đỗ Tiêu thấy bối rối.
Cô chỉ biết nói: “Xin lỗi anh…”
“Em xin lỗi cái gì chứ!” Thạch Thiên càng tức giận hơn, “Đỗ Tiêu nghe anh này, em không thể tùy tiện xin lỗi người khác được, nếu em thấy mình không sai, hoặc em không làm tổn thương ai, thì đừng dễ dàng nói xin lỗi!”
“Nhưng… anh đang giận mà.” Đỗ Tiêu đáp. Thạch Thiên chợt nghẹn lời.
Anh càng tức hơn: “Đúng rồi! Anh sắp tức chết đây! Bạn gái anh cứ suy nghĩ lung tung, lại còn vì hành động của người khác, lời nói của người khác mà định tùy tiện trao đi lần đầu tiên của mình, anh làm sao không giận cho được!”
Đỗ Tiêu cúi đầu, yếu ớt phản bác: “Em đâu có tùy tiện…”
Thật sự là cô đã trằn trọc cả đêm, suy nghĩ rất nhiều rất lâu mới quyết định.
“Nhưng không phải là điều anh muốn đâu, Đỗ Tiêu!” Thạch Thiên thất vọng nói.
“Nhưng,” Đỗ Tiêu nhìn anh, “Anh vẫn luôn muốn mà…”
Thạch Thiên hơi hé môi, chợt nhận ra mình không thể phản bác được. Anh khép môi lại, lấy hơi một lúc mới nói: “Anh muốn không phải như thế này, không phải như bây giờ.”
Đỗ Tiêu bắt đầu tự nhìn nhận lại sự khác biệt giữa hai người, tỉnh thức bản thân, tìm kiếm sự thay đổi, đều là những điều tốt. Cô thậm chí không còn trốn tránh như đà điểu nữa, sẵn sàng mở lòng. Tất cả đều rất tốt!
Nhưng! Lần đầu tiên của họ không thể như thế này được!
“Đỗ Tiêu, anh nói cho em biết!” Thạch Thiên gằn giọng, “Chỉ cần em còn chưa thực sự từ trong tâm muốn làm chuyện đó với anh, thì… thì anh tuyệt đối không đụng vào người em!”
------oOo------