Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!

Chương 15

Rõ ràng hồi đó hắn còn chê tay nghề vụng về, dùng để… đựng giẻ lau d.a.o cơ mà!

 

Trời ơi, học đâu không học, lại học trò lừa gạt người ta vậy hả?!

 

Ta đã nghi rồi! Hồi xưa lúc cứu hắn, rõ ràng ta lục soát toàn thân, làm gì thấy bảo vật nào! Bây giờ từ đâu bỗng lòi ra khoe khắp nơi!

 

Hắn vẫn mặt dày, chẳng đổi sắc, còn đưa ra lời hứa:

 

“Ai có thể giúp tại hạ lấy mạng Giáo chủ Ma giáo, bảo vật này xin nhường lại không chút do dự.”

 

Ta đang định hỏi, hắn làm sao xác định chắc chắn Ma giáo chính là hung thủ, thì đã nghe hắn trầm giọng:

 

“Nửa năm trước, ta đã một thân một mình tới Ma giáo, đích thân chất vấn Giáo chủ, có phải là người gây ra những huyết án này.”

 

Ơ… gì cơ? Con trai ta giờ dám lao thẳng vào hang ổ Ma giáo để mở đại chiêu luôn hả?!

 

Phía dưới có kẻ cười to:  

“Không sai, tiểu tử ngươi đúng là không biết sợ chếc!”

 

Mọi người nhìn lại – thì ra là một nam tử thân hình cao lớn, che mặt bằng mặt nạ.

 

Người ấy cất giọng vang rền:  

“Đúng như Giáo chủ ta nói! Bảy vụ huyết án diệt môn, đúng là do bọn ta ra tay! Nửa năm trước tha mạng cho ngươi, là thấy ngươi tư chất không tệ, đáng để quay về khổ luyện, chờ ngày sau quyết chiến. Nếu muốn báo thù, cứ lấy bản lĩnh mà nói chuyện! Đừng đứng đó lảm nhảm!”

 

Ta lập tức hét to:  

“Thế sao hồi đó các ngươi không nói rõ luôn đi hả?!”

 

Nếu đời trước Ma giáo chịu tuyên bố sớm như vậy, thì Hắc Sơn Trại nhà ta đâu đến nỗi bị diệt cả ổ?!

 

Thật là tức chếc lão nương rồi!!!

 

27

 

Nam tử đeo mặt nạ thản nhiên nói:  

“Không phải lúc đó tưởng nhà họ Lục chếc sạch rồi sao? Nay Lục Thiên Hành mang theo bí bảo ‘Độc Nhất Hữu Nhị’ tái xuất giang hồ, thì chiến lược của chúng ta đương nhiên phải thay đổi. Giáo chủ của bọn ta đã nói rồi – bảo vật ấy, nhất định phải đoạt lấy! Ai dám tranh, đừng trách Ma giáo xuống tay không khách khí!”

 

Lục Thiên Hành siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên:  

“Vì một món bảo vật... chưa rõ thật giả, các ngươi liền tàn sát cả nhà ta…”

 

Tên mặt nạ cười lớn, cao giọng:  

“Chúng ta tới cầu xin phụ thân ngươi giao bảo vật, hắn không chịu, thì bọn ta chỉ đành cho một bài học…”

 

Lời còn chưa dứt, Lục Thiên Hành đã tung kiếm, một chiêu vung tay — kiếm khí như gió táp.

 

Cách xa hơn mười trượng, một kiếm trực tiếp c.h.é.m đứt yết hầu, đầu lăn long lóc, m.á.u vọt thành đường đỏ rực.

 

Chiêu kiếm kia — Chính là tuyệt học trấn phái của Kiếm Môn: Không Giai Dạ Vũ!

 

Lúc này cả võ lâm đều kinh sợ.

 



Thì ra, dù chúng ta suốt ngày ép hắn làm việc, không cho luyện kiếm, thì hắn vẫn lặng lẽ luyện thành tuyệt kỹ truyền gia, mà còn luyện đến mức xuất thần nhập hóa.

 

Nói trắng ra, công sức bao năm chúng ta cấm cản… coi như đổ sông đổ bể.

 

Trên đài cao, thiếu hiệp lạnh lùng cao ngạo như đời trước ấy, mắt lạnh như băng quét qua tàn dư Ma giáo:  

“Lục mỗ bất tài, cũng thích cho bọn đáng ghét một bài học nhớ đời.”

 

Ta với Lão Lục bất giác đưa tay sờ cổ và tim mình, lùi hẳn hai bước.

 

Cảm giác bị hắn đ.â.m chếc ở kiếp trước, sao mà vẫn rành rành trước mắt.

 

Lục Thiên Hành bây giờ mới hai mươi mốt tuổi thôi mà, sao đã mang khí thế thần cản giếc thần, phật cản giếc phật như lúc hai mươi tám tuổi kiếp trước rồi?!

 

Lúc này, Thẩm Như Thu rốt cuộc cũng đứng dậy, nói dõng dạc:  

“Hãy về bẩm với Giáo chủ các ngươi — Võ Lâm Minh nhất định sẽ tiến thẳng tới sào huyệt Ma giáo, báo thù rửa hận cho bao bằng hữu đã uổng mạng!”

 

Một câu ấy, liền định ra đại sự: Đại hội chinh Ma bắt đầu!

 

Đám Ma giáo còn lại khiêng t.h.i t.h.ể nát bét của tên mặt nạ chạy trối chếc.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Không khí trong Tàng Nguyệt Cốc lập tức thay đổi hẳn, các nhân vật lớn nhỏ ra vào không ngớt, liên tục bàn bạc chiến lược.

 

Còn những tán tu và môn phái nhỏ thì sợ bị vạ lây, đã chuồn sớm.

 

Tần Tử Hạc quay sang hỏi chúng ta:  

“Các vị không đi à?”

 

Béo Nha chớp mắt, lại không tiện nói thật, đành bịa bừa:  

“Ngươi yếu quá, ta sợ ngươi chếc, nên muốn hộ tống ngươi tới tận Ma giáo một chuyến.”

 

Tần Tử Hạc cảm động suýt rơi lệ:  

“Thì ra cô nương quan tâm ta đến vậy… Cô yên tâm, ta nhất định sẽ dốc sức lập công, thuyết phục cha mẹ ta bỏ định kiến, đối đãi với nàng tử tế! Nữ hiệp đâu nhất thiết phải là Mạnh Sương Sương! Trong lòng ta, Tô cô nương cũng là nữ trung hào kiệt, không hề kém cạnh!”

 

 

Béo Nha:  

“… Hả?”

 

Có cần thiết phải lôi cả Mạnh Sương Sương ra so đâu nhỉ?

 

Tần Tử Hạc đã hạ quyết tâm — hắn sẽ viết thư về nhà, nói rằng mình đã phải lòng một cô nương không theo lối mòn, không màng môn đăng hộ đối nữa.

 

Ta đành đưa tay ôm trán.

 

Con gái ngốc nhà ta quả thật có tiềm năng làm yêu nữ Ma giáo.

 

Mới vài ngày, mà thiếu trang chủ Thanh Vũ Trang đã vì nàng mà nguyện vượt lửa qua sông, phản cha chống mẹ rồi.

 

Đến ngày khởi hành, Lục Thiên Hành mượn cớ mời rượu cả bàn, len lén ghé tai hỏi ta:

 

“Cha mẹ còn chưa về sao?”

 

Bình Luận (0)
Comment