“Hôm đó cháu đang ngồi trên giường đọc sách.”
Vừa nói, Chu Lê Đình bất ngờ tiến lại gần. Một chân cậu quỳ lên mép giường, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Cậu cầm lấy tay phải của tôi, đặt lên cổ mình, rồi từ từ di chuyển xuống n.g.ự.c và bụng.
Đây là giai đoạn phát triển của con trai tuổi dậy thì. Chu Lê Đình cao lớn, vóc dáng thẳng tắp. Ngoài nét ngây ngô của thiếu niên, cậu đã toát lên dáng vẻ trưởng thành đầy sức hút.
Cậu định đưa tay tôi xuống nữa, nhưng tôi nhận ra nguy hiểm, hoảng hốt rút tay về.
“Bà ta cũng cầm tay cháu như vậy, đặt lên người mình, dẫn cháu chạm vào cơ thể bà ta, rồi bất ngờ kéo quần cháu xuống…”
Cậu ngừng lại, không nói tiếp nữa. Ánh mắt đầy chán ghét và bài xích của cậu khiến tôi không cần nghe thêm cũng hiểu.
Người phụ nữ đó đã phải lòng con trai riêng của chồng mình và làm ra những chuyện không thể chấp nhận, để lại một vết sẹo tâm lý mãi mãi không thể xóa nhòa cho cậu bé lớp 9.
“Sau đó, bà ta rời đi vì sao à? Vì cảnh dì thấy hôm nay, vì bà ta phát hiện ra những công cụ cháu giấu dưới gầm giường, và vì bà ta biết tôi chẳng còn sợ chết.”
Ngoài căn nhà này, Chu Hình kiên quyết không chia bất cứ thứ gì. Người phụ nữ đó vừa chửi bới vừa mang theo tất cả những thứ đáng giá, lặng lẽ chuồn mất.
Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu mưa. Nhiệt độ trong phòng trở nên rất lạnh.