Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở

Chương 12

12.

Đúng lúc đó, bố tôi sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Ông lạnh lùng nhìn ba người chúng tôi đang giằng co, ánh mắt sắc bén lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Tầm mắt ông quét thẳng về phía Tôn Thiến Thiến.

Cô ta vô thức co rúm người lại, nhanh chóng buông hai tay đang níu lấy áo tôi.

Trong ánh mắt bố tôi tràn đầy thất vọng và lạnh lùng.

Dù gì, Tôn Thiến Thiến cũng là người mà gia đình tôi đã giúp đỡ suốt hơn mười năm trời.

Vậy mà bây giờ, cô ta lại là kẻ chen chân vào cuộc hôn nhân của tôi.

Giọng bố tôi băng lạnh như băng:

“Bố mẹ cô dạy cô làm người như vậy đấy à? Vong ân bội nghĩa, không biết liêm sỉ?”

Tôn Thiến Thiến run lên, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Cô ta lí nhí biện bạch:

“Chú à, tình cảm là thứ không thể ép buộc. Con và anh Dịch yêu nhau, con có làm gì sai đâu? Còn chuyện trước đây chú giúp đỡ con, nếu cần, sau này con sẽ hoàn trả toàn bộ số tiền đó.”

Bố tôi bật cười lạnh hai tiếng, không buồn đáp lại cô ta nữa mà quay sang nhìn tôi.

“Con định làm gì tiếp theo?”

Giọng ông vẫn lạnh, nhưng trong ánh mắt tràn đầy xót xa.

Tôi cười khổ:

“Người phụ nữ bên ngoài của anh ta đã mang thai đến tận mặt con rồi, con còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là ly hôn.”

Bố tôi gật đầu:

“Vậy tài sản định phân chia thế nào?”

Tôi đáp thẳng:

“Con muốn 70% tài sản trong thời gian hôn nhân.”

Bố tôi thản nhiên nói:

“Hợp lý. Ban đầu, vốn khởi nghiệp của công ty là tiền của bố bỏ ra, chia cho nó 30% cũng xem như là bố thí rồi.”

Tôn Thiến Thiến lập tức la lên:

“Dựa vào cái gì chứ? Công ty là của anh Dịch, các người dựa vào đâu mà đòi lấy 70% tài sản…”

Bố tôi chỉ liếc cô ta một cái.

Cô ta lập tức câm nín, nhưng vẫn lẩm bẩm không cam tâm.

Bố tôi giơ tay, một cái tát mạnh giáng thẳng xuống mặt cô ta.

“Đồ không bằng cầm thú!”

“Cái tát này, tôi thay mẹ cô dạy dỗ cô. Bà ta không biết cách dạy con, vậy để tôi dạy thay!”

Tôn Thiến Thiến sững người, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.

Tống Dịch lập tức xông lên, kéo cô ta ra sau lưng mình.

“Bác… có gì thì nói đàng hoàng, đ á n hngười như vậy thì ra thể thống gì chứ?”

Anh ta cố gắng lên giọng trách móc, nhưng giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Anh ta vẫn còn e dè và kính nể bố tôi.

Nhớ năm đó, vì muốn cưới tôi, anh ta từng khúm núm trước mặt bố tôi, tận lực lấy lòng.

Sau khi kết hôn, bố tôi đã bỏ ra ba triệu để làm vốn khởi nghiệp cho công ty.

Khi ấy, anh ta còn suýt quỳ xuống mà dập đầu tạ ơn.

Bố tôi trầm giọng, mang theo uy nghi không thể phản kháng:

“Tống Dịch, nể tình anh từng là chồng của con gái tôi, tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó coi. Lấy 30% tài sản rồi biến đi. Nếu không, dù có phải dốc cạn tất cả tài sản còn lại của tôi, tôi cũng sẽ khiến anh không thể sống yên ổn.”

“Anh biết đấy, tôi nói được làm được. Cùng lắm là cá chết lưới rách, nhưng tôi tuyệt đối không để anh ức hiếp con gái tôi.”

Mũi tôi cay xè, nước mắt chực trào.

Tống Dịch tái mặt, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.

Anh ta đương nhiên hiểu rõ lời bố tôi có ý nghĩa gì.

Bố tôi tiếp tục nói:

“Muộn nhất là ngày mai, mang đơn ly hôn đến đây. Nếu dám giở trò gì trên hợp đồng, tôi sẽ khiến anh phải hối hận.”

Nói đến đây, ông bỗng quay đầu nhìn Tôn Thiến Thiến, giọng điệu bình thản:

“À phải rồi, lúc nãy cô có nói muốn hoàn lại số tiền mà tôi đã giúp đỡ suốt bao năm qua đúng không? Được thôi, ngày mai tôi sẽ gửi cho cô một bảng kê chi tiết, may là tôi vẫn còn lưu đầy đủ sổ sách.”

Sắc mặt Tôn Thiến Thiến lập tức trắng bệch, cơ thể lảo đảo như muốn ngã.

Tống Dịch kịp thời đỡ lấy cô ta, nếu không chắc chắn cô ta đã ngã xuống sàn.

Bình Luận (0)
Comment