Cuộc phỏng vấn dần đến hồi kết.
Người dẫn chương trình thao thao bất tuyệt nói lời khép lại.
Sau khi MC nói “Cảm ơn”, Tần Kiết nhìn về phía ống kính, không gấp gáp, nóng vội mà lễ phép, nói: “Cảm ơn.”
Toàn bộ quá trình phỏng vấn anh đều dùng giọng điệu nhẹ nhàng, biểu cảm bình tĩnh, nhưng những lời anh nói mang theo chấn động, đi thẳng vào lòng người, dấy lên nhiệt huyết.
Video kết thúc, màn hình điện thoại tối đen.
Trần Ân Tứ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong màn hình, hơi hoảng hốt một lúc mới nhấn rời khỏi Wechat, đăng nhập Weibo, tìm tên Tần Kiết.
Quả nhiên, tin liên quan đến cuộc phỏng vấn có không ít người quan tâm và chia sẻ.
Trần Ân Tứ mở phần bình luận ra, vừa nhìn đã thấy lời cảm ơn đầy màn hình.
Câu nói được hầu hết cư dân mạng dùng là: “Cảm ơn vì sự cống hiến của anh cho sức khỏe Trung Quốc.”
Đương nhiên trong đó sẽ không ít người nói những câu công kích không não, đã gọi là không não thì đương nhiên họ xem anh như không tồn tại.
Trần Ân Tứ nhìn những tin liên quan đến Tần Kiết, chợt nghĩ đến bản thân mình.
Thời điểm cư dân mạng đuổi mắng cô ầm ầm, là một năm trước.
Thình lình có sự cố, trong khoảng thời gian ấy, Lục Tinh tuy choáng váng nhưng vẫn một tấc không rời Trần Ân Tứ, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Có điều, cô bình tĩnh hơn nhiều so với Lục Tinh nghĩ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, mỗi ngày vẫn dưỡng da hai tiếng, Lục Tinh dần yên tâm.
Sau đó nữa, Lục Tinh cùng cô nhẹ nhàng như thường, lại vui đùa, nói chưa từng thấy ai to gan như cô vậy.
Thật ra cũng không thể nói cô to gan hay không thèm quan tâm những lời trên mạng, mà trong tình hình ấy, cô chỉ có thể cố gắng để mình không quan tâm mà thôi.
Nhưng cô phát hiện...!giờ khắc này, nhìn thấy những tin liên quan đến Tần Kiết, cô có chút để ý lời cư dân mạng mắng chửi cô.
Trần Ân Tứ cảm thấy mình thuộc kiểu người không tim không phổi, những cảm xúc bi thương ưu sầu vốn không thuộc về cô, nhưng cô phát hiện, không phải cô không cảm nhận được cảm giác ấy, mà là vì không gặp đúng người để cho cô có cảm giác ấy.
Xe lại xóc lên một cái làm Trần Ân Tứ định thần lại, cô nhét điện thoại vào túi, sau đó nhắm mắt, nhìn qua có vẻ như đang nghỉ ngơi.
Ba phút sau, cô quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, thấy khung cảnh không ngừng lướt qua, cô lại ngẩn người.
Làm sao đây, cảm giác khoảng cách của mình và người kia càng ngày càng xa.
Từ đầu đã không phải người của cùng một thế giới, có lẽ sau này cũng sẽ không bao giờ cùng một thế giới.
...!
chia thành bốn lần quay, mỗi lần có ba tập, tổng cộng mười hai tập.
Sau vụ Trần Ân Tứ cứu em nhỏ lên hot search, cũng mang đến cho không ít độ hot, vì thế hôm đóng máy tập mười hai, kết thúc mùa một, nhà chế tác Trương Lộ mời mọi người đi ăn lẩu.
Khi gần tan cuộc, Trương Lộ cũng tuyên bố nhà đài đã chi tiền để tiếp tục cho mùa hai của , đồng thời ông cũng hi vọng mùa hai vẫn giữ nguyên tất cả mọi người.
Sau khi ăn lẩu xong, Trần Ân Tứ và Lục Tinh lên đường đến sân bay, Lục Tinh nhận được cuộc gọi của Trương Lộ.
Nói chuyện tầm nửa tiếng, cũng đã đến sân bay mới kết thúc cuộc gọi.
Trần Ân Tứ xoay người nhìn Lục Tinh vì nói nhiều nên đang uống nước.
Lục Tinh đối mặt với Trần Ân Tứ đang thủ tư thế chờ đợi, sau khi uống nước xong mới nói:
- Vừa nãy khi ăn lẩu, ai cũng bày tỏ muốn kí hợp đồng cho mùa hai, mà cậu lại không lên tiếng, không phải vì vậy mà Trương Lộ mới gọi hỏi tình hình sao? Anh ta hỏi tớ có phải cậu vì vụ lần trước, người trong tổ công tác bịa chuyện trên Weibo mà do dự việc tham gia mùa hai không.
Trong điện thoại, anh ta xin lỗi rất nhiều, nói lần trước là ngoài ý muốn, hy vọng cậu đừng để bụng, còn nói về Bắc Kinh khi có thời gian muốn mời cậu ăn cơm, gặp mặt cậu để xin lỗi.
- Anh ta nói mùa hai sẽ tăng thêm tiền cho cậu, không nói là tăng bao nhiêu, nhưng theo lời anh ta thì ít nhất tăng gấp đôi so với mùa trước...!tóm lại rất có thành ý mong cậu tiếp tục tham gia mùa hai...!
Trần Ân Tứ rất tôn trọng ý kiến của Lục Tinh:
- Cậu cảm thấy thế nào?
Lục Tinh:
- Tớ theo cậu, nếu cậu muốn tiếp tục tham gia thì tớ sẽ gọi xác nhận với Trương Lộ, có thể nắm chắc việc làm cho anh ta tăng 20% tiền thù lao.
Ban đầu tiết mục này loãng tới không thể chịu được, bây giờ có được độ hot đều do cậu mang lại, trước mắt hai kỳ này, đa số sự quan tâm của mọi người đều đặt lên người cậu, chúng ta vẫn có chút ưu thế.
Trần Ân Tứ:
- Lần thử vai tuần trước khi tớ về Kinh* thế nào rồi?
(Nguyên văn: 回京 có nghĩa là “về Kinh”, chữ “京 Kinh” trong “北京 Bắc Kinh” nên có thể hiểu là “về Bắc Kinh”.)
- À, vai nữ ba ấy hả, tớ cũng định nói với cậu, khi nhắn tin Wechat cùng tớ, cơ bản đã xác định là cậu rồi, đạo diễn nói muốn hẹn diễn viên ra ăn một bữa cơm.
Lục Tinh nói xong, tìm lịch sử trò chuyện:
- Thời gian là vào ngày kia, cậu đi được đúng không?
Trần Ân Tứ gật đầu.
Lục Tinh:
- Kịch bản này vẫn chưa viết xong, thời gian quay có lẽ là cuối năm, còn tầm hai tháng, trước đó cậu vẫn có thể quay mùa hai, vì thế cậu có muốn đồng ý không?
...Cũng được đó.
Ba từ này vừa định nói ra, Trần
Ân Tứ không hiểu vì sao lại do dự.
Lục Tinh buồn bực:
- Sao thế?
Trần Ân Tứ định thần, lắc đầu:
- Tớ suy nghĩ rồi sẽ nói cho cậu sau.
- Ừ, được, dù sao tớ cũng đã nói với Trương Lộ khoảng hai ngày nữa sẽ trả lời anh ta.
“...”
Sau khi bàn xong chuyện công việc, Trần Ân Tứ tám chuyện trong giới gần đây với Lục Tinh.
Sau khi đến sân bay mới biết, do hôm nay sân bay quản chế nên chuyến bay bị tạm hoãn bốn mươi phút, do quá nhiều chuyến bay bị hoãn lại, phòng chờ cho khoang hạng nhất có rất nhiều người, Trần Ân Tứ nhìn biển người mà ngây ra, sau đó đi dạo một vòng sân bay với Lục Tinh.
Bắc Kinh hạ nhiệt độ, có chút lạnh, Lục Tinh muốn mua tất giữ ấm mùa đông, hai người cùng vào cửa hàng nội y.
Cửa hàng ấy có mấy mẫu nhìn rất đẹp, Trần Ân Tứ thuộc kiểu người vừa nhìn đến đồ đẹp, không cần biết có mua hay không cũng muốn thử một lần.
Trong lúc Lục Tinh chọn tất, cô nâng tay, chọn mấy mẫu áo trong, chờ đến khi nhân viên mua sắm đưa áo, cô vào phòng thử đồ, tiện tay khoá trái cửa.
Trần Ân Tứ cởϊ áσ khoác ra, cô cầm nội y màu hồng phấn, đánh giá một chút.
Mặc dù chưa mặc thử nhưng cô thấy cũng không tệ.
Trần Ân Tứ đứng trước gương một tay chụp bức ảnh rồi gửi cho Lục Tinh đang chọn tất bên ngoài: “Như thế nào? Đẹp không?”
Không biết Lục Tinh đang làm gì mà không để ý đến cô, cô chợt nhớ đến hội chị em nhà mình, vì thế tiện tay gửi vào nhóm “Hoa Hồng Leng Keng”.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC.