Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1005

Trong đêm tối, đôi mắt như đá hắc diện lập tức bị lấp đầy bởi sự khiếp sợ: “Em nói cái gì? Anh chị nói anh ấy suýt chút nữa thì mất mạng vì em?”

Anh Nguyệt gật gật đầu.

Nghiêm Linh Trang kích động đến mức ngồi bật dậy: “Anh của chị có cứu em không, em lại không biết?”

Anh Nguyệt rơi vào trong sự im lặng đáng sợ.

Linh Trang tựa như đã đoán ra được điều gì đó, bỗng nhiên sờ soạng bắt lấy tay Anh Nguyệt, tay Anh Nguyệt lạnh lẽo “Anh Nguyệt, em đã từng đã nói với chị, năm ấy sau khi em bị người ta nhục nhã, ra nước ngoài mấy năm. nguyên nhân em ra nước ngoài không chỉ là vì tránh né bóng ma tâm lý? Em…..”

Anh Nguyệt cầm lấy tay Linh Trang, dùng sức bóp chặt khiến xương ngón tay của Linh Trang cũng đau đến xuyên tim: “Chị Linh Trang, em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. trước kia em thật sự cho rằng anh của em đưa em ra nước ngoài đơn thuần chỉ là giúp em trị liệu tâm lý bị tổn thương. Cho đến khi Nghiêm Mặc Hàn nói như vậy, em càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh, mới phát hiện ra manh mối rất nhỏ.”

Nghiêm Linh Trang hỏi: “Manh mối gì?”

“Sau khi em bị người ta nhục nhã, đã ngất đi tại chỗ. Nhưng mà em nhớ rõ ngày đó là ngày bốn tháng tư, sau khi em tỉnh lại, em nhìn thấy lịch ở bệnh viện biến thành ngày 24 tháng tư. Khi đó em chỉ là tưởng là ký ức của em bị sai…”

Tay Anh Nguyệt run lên nhè nhẹ: “Bây giờ, em mới hiểu được, hai mươi ngày kia có thể là bởi vì em gặp nguy hiểm năm viện. Mà lúc ấy Nghiêm Mặc Hàn cũng nên giúp em phải không”

Lồng ngực Nghiêm Linh Trang, bỗng nhiên giống như có một khối đá nặng chèn lên. Hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Anh Nguyệt phát hiện ra Linh Trang khác thường, lo lẳng gọi cô: “Chị Linh Tràn, chị đừng lo lắng sợ hãi, việc này đều đã trôi qua rồi. Đã trôi qua rồi”

Nghiêm Linh Trang mới dần dần bình phục tâm trạng.

Anh Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Chị Linh Trang. Có phải chị cũng phát hiện ra manh mối gì không?”

Nghiêm Linh Trang gật gật đầu.

Khuôn mặt Anh Nguyệt lập tức trắng bệch.

Khi âm thanh ra khỏi miệng, bắt đầu run rẩy: “Chị Linh Trang, chị nói đi”

Bàn tay Nghiêm Linh Trang che lại lồng ngực quặn đau của mình, nước mắt ngập ở hốc mắt. Cứng họng nói: “Anh Nguyệt, trước kia anh của chị chính là Hỗn Thế Ma Vương đánh nhau tàn nhãn nhất. Trước kia chị nào có thể đánh thẳng được anh ấy. Mỗi lần đều bị anh ấy đánh đến mặt mũi bầm dập, chỉ có thể về nhà tìm người lớn khóc lóc phân xử.

Sau đó, anh Quân bắt đầu dạy chị Tae Kwon Do, Nghiêm Mặc Hàn đi bộ đội về, tên đó đã không phải là đối thủ của chị nữa”

“Mỗi lần chị đánh anh ấy, Nghiêm Mặc.

Hàn ngoại trừ bỏ trốn thì vẫn là trốn, tình nguyện bị chị đánh đến mặt mũi bầm dập, mất sạch tôn nghiêm. Cũng sẽ không thật sự đánh một trận với chị. Khi đó chị còn ngây thơ cho rằng, anh Quân thật là lợi hại, dạy chị mấy chiêu võ là có thể được lợi cả đời. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ là Nghiêm Mặc Hàn…”

Linh Trang nghẹn lại không nói được nữa: “Là cơ thể anh ấy xảy ra vấn đề, căn bản là không dám đánh mạnh. Cho nên mới không phải là đối thủ của chị. Huấn luyện quân đội gì đó, đều là giả, chỉ là âm mưu của anh Quân mà thôi.”

Nghiêm Linh Trang nói ra một sự thật càng khiến người ta khiếp sợ: “Thời gian Nghiêm Mặc Hàn rời khỏi quân đội Phong Châu đi tham gia quân đội, cùng thời gian em xảy ra chuyện ăn khớp như thế: Anh Nguyệt cười chua xót: “Anh của em đúng là thiên tài, chuyện lớn như vậy thế lại bị anh ấy giấu trời qua biển, ngay cả chị cũng bị anh ấy sắp xếp vào.”

Chân tướng, tựa như đã rõ như ban ngày.

Chỉ thiếu một chứng thực.

Hai cô gái đều bị chân tướng tàn khốc này tiếp cận làm cho tâm trạng có chút hạ xuống, đồng thời lâm rơi vào trong im lặng.

Một lúc lâu sau, Anh Nguyệt thở dài nói: “Em thật sự muốn đi hỏi anh em một chút, sự thật năm đó là gì? Anh ấy lừa gạt em rất lâu rồi”

Trên gương xinh đẹp của Nghiêm Linh Trang xuất hiện nước mắt: “Chị cũng muốn hỏi anh ấy một chút, anh ấy bảo vệ cả đám chúng ta tốt như vậy, anh ấy có khổ hay không, có mệt hay không?”

Anh Nguyệt ngây ngốc.

Hôm sau.

Nẵng sớm mờ mờ từ phía Đông bầu trời toả ra, chỉ trong giây lát đã xuất hiện vô vàn ánh sáng.
Bình Luận (0)
Comment