“Ừm, gan gà, gan lợn và gan vịt, nếu ăn nhiều có bị tăng cholesterol không?” Cô y tá cười.
Chiến Hàn Quân: “…
Thu Liên ở bên cạnh nói nhỏ: “Chồng ơi, cô ấy chính là giám đốc của bệnh viện, tại sao anh lại toàn dùng gan tiếp đãi cô ấy vậy.
Hay là đi mua lại mấy món khác đi?”
Nghiêm Linh Trang chỉ ước gì mang được cái bóng đèn này đi, nói với Thu Liên: “Chà, chị gái à, anh ấy là một người thẳng thản, làm không tốt những chuyện vụn vặt này. Không bằng cô đi mua giúp tôi vài món đi?”
Thu Liên vui vẻ đứng dậy nói: “Được chứ”
Sau khi Thu Liên đi rồi, Nghiêm Linh Trang ăn như hổ đói.
Mặc dù món ăn thì chỉ có một nhưng lại rất nhiều. Nghiêm Linh Trang ăn no rồi, cười nhạo Chiến Hàn Quân: “Anh thực sự coi tôi là một con lợn à?”
Chiến Hàn Quân không nói gì, lúc nấy nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt, trong lòng có chút gấp gáp, chỉ nghĩ được rằng gan tốt cho máu, làm gì còn hơi sức đâu mà đi nghĩ đến những việc khác chứ.
Chiến Hàn Quân thấy cô ăn sạch hộp cơm như diều gặp gió, vội ngăn cô lại: “Đừng ăn nữa.”
Nghiêm Linh Trang cười: “Khó lắm anh mới giúp tôi làm được một việc, tôi không thể không cảm kích.”
Chiến Hàn Quân không thể nói rõ được khi bị những lời cô nói xuyên vào lòng. Chỉ có ở đây, những gì anh bỏ ra mới được trân quý.
Anh cũng biết chỉ có ở trong lòng Nghiêm Linh Trang mới có thể đạt được vinh dự này.
Sau khi ăn xong, Nghiêm Linh Trang vừa đứng dậy vừa sờ lên cái bụng tròn trịa của mình rồi đột nhiên hét lên. Sau đó toàn thân đông cứng tại chỗ, không cử động được.
Chiến Hàn Quân liền sợ hãi nhìn cô: “Cô làm sao thế?”
Nghiêm Linh Trang khóc không ra tiếng: “Tôi hình như ăn no quá rồi.”
Chiến Hàn Quân thực sự không nói lên lời “Người đã lớn như thế này rồi, chẳng nhế không tự biết được rằng dạ dày cũng lớn sao?”
Ấn cô ngồi xuống ghế, anh đi gọi y tá.
Không lâu sau, Thu Liên cầm hộp cơm quay về.
“Giám đốc, tôi đã mua cho cô mấy hộp đồ ăn còn nóng, cô xem cô thích ăn món gì?”
Nghiêm Linh Trang nhìn những món ăn rẻ tiền, ánh mắt u ám. Cô ấy đã trả trước tiền lương cho Quân, theo lý mà nói thì gia đình cô ấy đã không còn thiếu tiền nữa? Sao cô ấy có tiếp đãi ân nhân đã cứu con mình bằng những món ăn như vậy chứ?
Nghiêm Linh Trang khẽ thở dài.
Thu Liên và anh Quân vốn là người của hai thế giới khác nhau. Anh Quân sinh ra trong một gia đình giàu có hàng đầu, mặc dù thờ ơ và lãnh đạm nhưng bản chất anh ấy rất trong sáng và tốt bụng. Thu Liên sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, nghèo cũng không có gì là khó cả, nhưng cô ấy yêu tiến như tính mạng, tính tình thì bất cần, thô bỉ.
Thế nhưng ông trời lại cứ như không có mắt, cứ thể ghép đôi một người anh Quân hoàn mỹ với một Thu Liên thô bỉ lại vì Anh Quân có thể chịu cách thô bị này của Thu Liên là vì anh rất yêu cô ấy, phải không?
Cô đột nhiên trở nên cáu kỉnh, hai tay khoanh lại, chỉ có nỗi đau mới có thể khiến cô kiềm chế cơn ghen của mình. Nhưng vì dùng lực quá mạnh, cô thực sự đã bắt được lỗ kim nơi rút máu. Đột nhiên máu đỏ tươi chảy ra. Thu Liên kêu lên: “Ôi, giám đốc, cô bị chảy máu rồi: Cô ấy lấy khăn giấy mang theo và nhanh chóng lau cho cô.
Nghiêm Linh Trang kinh ngạc nhìn cô: "Cô không phải chóng mặt sao?”
Ánh mắt Thu Liên thoáng nét mập mờ: "Đúng vậy, tôi nhìn thấy máu là cảm thấy không thoải mái.”
Cô nhét khăn giấy vào tay Nghiêm Linh Trang, lương tâm cần nứt: "Giải độc, cô tự làm đi. Tôi đi vệ sinh.”
Trong con người của Nghiêm Linh Trang hiện lên một tia nghi hoặc, khi một người Sợ máu nhìn thấy máu, làm sao có thể bình tĩnh như cô ấy được? Rõ ràng là cô ấy đang nói dối!
Nó có thể là.
ó vẻ như cô cần nghiên cứu thông tin của Hổ Tử.