*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Hổ Tử xuất viện, Quan Minh Vũ ngay lập tức triệu tập những lãnh đạo quan trọng của công ty đến thăm Hổ Tử tại vườn hoa Vĩ An.
Tuy nhiên, Nghiêm Linh Trang lại chần chừ lần lưỡng.
Nghĩ đến sự thờ ơ và ghẻ lạnh của Chiến Hàn Quân với mình, cô thật sự không có dũng khí tiếp cận anh như thiêu thân lao vào lửa Trước khi đi, Quan Minh Vũ hỏi đi hỏi lại Nghiêm Linh Trang, “Tổng giám đốc, cô thật sự không đi sao?”
Nghiêm Linh Trang trả lời dứt khoát, “Không”
Sau khi Quan Minh Vũ rời đi, Nghiêm Linh Trang lại vô cùng thất vọng.
Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang tâm tình không tốt, Nghiêm Mặc Hàn thở dài một hơi khuyên nhủ: “Còn giận cậu ta à?”
Nghiêm Mặc Hàn xúc động nói: “Chỉ cần anh nghĩ đến việc cậu ta từ bỏ mạng sống của mình ba năm trước để đổi lấy sự bình yên của rất nhiều người, anh cảm thấy bất cứ lỗi lầm nào của cậu ta bây giờ đều đáng được tha thứ.”
“Nghiêm Linh Trang, nếu cậu ta không mất trí nhớ, cậu ta vẫn là người đàn ông sẵn sàng chết vì em! Em thật sự sẽ không tha thứ cho cậu ta sao?”
Nghiêm Linh Trang mắt ngấn lệ.
“Em không giận anh ấy. Em chỉ cảm thấy mình mỗi ngày đều chạy quanh anh ấy cũng vô ích” Nghiêm Linh Trang bất lực nói “Bây giờ anh ấy mất trí nhớ, lại còn là người đã có gia đình. Nếu cứ tiếp cận anh ấy như thế này, anh ấy sẽ chỉ ghê tởm em thôi.”
Nghiêm Mặc Hàn bất lực thở dài: “Nhưng nếu em không tới gần cậu ta, một chút cơ hội em cũng không có.”
Nghiêm Linh Trang nhớ rằng trước đây, anh Hàn Quân coi cô như báu vật, chăm sóc, yêu thương cô, không bao giờ để cô phải chịu ấm ức, anh bao dung mọi khuyết điểm của cô, Giọng nói ninh nọt anh của cô vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.
“Anh Hàn Quân, nếu em gặp bất kỳ khó khăn nào, đừng từ bỏ em. Được chứ?”
“Cái bắp cải nhỏ khó khăn lắm anh mới nuôi lớn, sao có thể bỏ được?” Anh xoa xoa tóc cô, cười mê hoặc.
“Đời này, anh sẽ không bao giờ từ bỏ em. Trừ khi em chết.” Anh kiên quyết nói.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên đứng lên nói: “Đi thôi.”
Nghiêm Mặc Hàn bật cười. “Anh sẽ làm tài xế cho em.”
Vườn hoa Vĩ An.
Khi Quan Minh Vũ và những người khác bấm chuông phòng cho thuê của Chiến Hàn Quân, Thu Liên chạy ra mở cửa.
“Chị dâu, chúng tôi đến thăm Hổ Tử”
Quan Minh Vũ nói Thu Liên nhìn vào túi quà lớn mà bọn họ đang cầm, ngay lập tức mỉm cười. “Mọi người vào đi.”
Chiến Hàn Quân ôm Hổ Tử ngồi bên cạnh ôm đàn piano và dạy cậu bé chơi đàn.
Hiển nhiên, Hổ Tử không có tài năng trong lĩnh vực này, cậu bé chơi linh tỉnh vài nốt như một tạp âm thông thường.
“Xuống dưới chơi đi” Chiến Hàn Quân đặt Hổ Tử xuống đất, tao nhã bước tới chào hỏi Quan Minh Vũ và bọn họ.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Anh hỏi với vẻ mặt ủ rũ.
Con tôi vẫn cần được nghỉ ngơi”
Quan Minh Vũ nuốt nước bọt, cứng đầu nói, “Anh A Nguyệt, chúng tôi đến thăm Hổ Tử theo lệnh của Tổng giám đốc. Anh cũng phải cho chúng tôi gặp Hổ Tử, để sau này có thể nói chuyện với Tổng giám đốc.”
“Đúng, đúng, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, Tổng giám đốc sẽ trách chúng tôi.”
Những người khác phụ theo.