Bỗng nhiên, mấy chiếc xe lái qua, dừng sát ở trước mặt anh.
Bánh xe lăn qua vũng nước đọng, bản tung tóe lên trên giày bóng đá màu trắng của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân nhíu mày, ánh mắt chim ưng nhìn qua thân xe.
Cửa xe bỗng nhiên mở ra, một thanh đao sáng loáng bổ tới chỗ anh.
Chiến Hàn Quân thân thể nhanh nhẹn ngửa ra sau, tránh thoát khảm đao.
Lúc này, tất cả cửa xe đồng thời bị đá văng, mười người đàn ông đi ra từ bên trong.
Bọn họ vây quanh Chiến Hàn Quân, sau lưng Chiến Hàn Quân dán lên trên tường siêu thị tiện lợi. Ánh mắt sắc bén như ưng đảo qua đám đàn ông trước mặt.
Anh căn bản không biết mình có thể đánh lại được bọn họ hay không, nhưng mà anh lại có một vẻ dũng cảm, cũng không chút e ngại nào.
Giờ phút này trong đầu anh bổng nhiên nhớ lại cảnh tượng Nghiêm Linh Trang thi đấu trong phòng với anh.
Sau đó học để mà dùng…
Chiến Hàn Quân nhấc đôi chân lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đá vào đũng quần của người đàn ông phía đối diện, lúc này người đàn ông kia đau đến mức ném thanh đao đi, quỳ xuống mặt đất kêu to ầm ï.
“Đường đường là thái tử gia, vậy mà loại dùng loại chiêu cay độc không ra gì này!”
Đáy mắt Chiến Hàn Quân hiện lên một nụ cười nhẹ, chiêu thức Nghiêm Linh Trang dạy anh quả nhiên dùng rất tốt.
Chiến Hàn Quân thừa thẳng xông lên, vươn tay cướp lấy thanh đao của người đàn ông kia, chống chọi với những thanh đao mà những người khác vung xuống.
ổ tay rung lên, một sức mạnh thần kì giống như dòng điện truyền từ trên thân thanh đao này lên trên những thanh đao khác, mấy người cầm đao kia bị sức mạnh này chấn động đến mức cổ run lên, lập tức làm rơi mất đao.
Cơ thể của Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng như yến, hoặc thả người không trung, hoặc phi nhanh trên mặt đất, giống như một con sư tử ngủ say ngàn năm đã tỉnh lại.
Cách đó không xa, một chiếc.
Mercedes-Benz màu đen đang đỗ Cửa sổ xe trượt xuống, Điền Ngọc Mễ chậm rãi kéo kính râm xuống, đáy mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, “Chiến Hàn Quân, không hổ là thái tử gia đánh đâu thắng đo.
Cho dù mất trí nhớ, bản lĩnh vẫn còn tốt như thế”
Bên môi hiện ra nụ cười lạnh ác độc, “Không đánh được anh, tôi không tin anh còn có thể chống đỡ được viên đạn bọc đường của tôi”
Xe Mercedes lao vụt qua nhanh như tên bắn.
Đám sát thủ kia giống như nhận được hiệu lệnh nào đó, thi nhau tản ra như ong vỡ tổ.
Chiến Hàn Quân nhìn sát thủ hốt hoảng chạy mất, đáy mắt hiện lên một vẻ khó hiểu.
Đám người này nhìn qua có vẻ là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, vì sao bọn họ lại muốn giết anh?
Còn nữa, anh nhìn nắm đấm của mình, vừa rồi có rất nhiều lúc nguy hiểm, anh đều nghĩ không ra phá giải chiêu thức, thế nhưng là thân thể của anh lại so đầu óc tựa hồ càng có ký ức năng lực.
Chắc hẳn anh vốn là một người biết võ công.
Anh càng thêm hiếu kì về thân phận của mình!
Vừa rồi người đàn ông kia gọi anh là thái tử gia, thái tử gia của thủ đô đương nhiên có thân phận không tầm thường, chỉ cần anh hơi nghe ngóng, sẽ có thể thăm dò được thân phận của mình.
Thành phố Phong Châu, đại viện Ngô Đồng.
Khi Nghiêm Hiểu dẫn theo Điền Ngọc Mễ trở lại đại viện Ngô Đồng của nhà họ Nghiêm, người nhà họ Nghiêm cảm thấy quá bất ngờ.
“Ồ, đây là mặt trời mọc từ hướng tây sao? Điền Ngọc Mễ, cô còn biết về nhà chồng à?” Thôi Như An chanh chua nói.
Điền Ngọc Mễ kéo cánh tay Nghiêm Hiểu, ánh mắt lại rơi thẳng xuống trên người Nghiêm Hiểu Như đối diện, nụ cười sâu không lường được, “Mẹ, lần này con về nhà là để làm mai cho Hiểu Như”
Thôi Như An cười lạnh, “Hừ, phượng hoàng nghèo túng không bằng gà. Bây giờ cô cũng không phải tổng giám đốc của tập đoàn Điền thị nở mày nở mặt lúc trước, bảo vệ một công ty chật hẹp nhỏ bé, cô có thể cho Hiểu Như nhà tôi việc hôn nhân gì tốt?”
“Việc hôn nhân của Hiểu Như nhà tôi, đến lúc đó tôi sẽ để cho cô cả nhà tôi giúp.
con bé. Không tới lượt cô nhúng tay”
Cô cả trong miệng Thôi Như An, chính là Nghiêm Linh Trang bây giờ có quyền thế ngập trời.