*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiến Hàn Quân nhìn cô im lặng, bờ vai gầy guộc khiến cô trông quá đỗi mong manh. Nhưng đôi mắt cô rất sáng, tỏa ra một thứ nghị lực ngoan cường, không chịu khuất phục.
“Anh đã đi đâu?” Nghiêm Linh Trang khoanh tay, cúi nhìn chất vấn.
Chiến Hàn Quân gối đầu lên hai tay, nhìn Nghiêm Linh Trang mất hết hứng thú, “Về nhà”
Nghiêm Linh Trang hơi ngẩn ra, “Gặp người nhà họ Chiến rồi à?”
“ừ”
“Họ đã nói gì với anh?” Ánh mắt Nghiêm Linh Trang thoáng hiện vẻ căng thẳng Đôi mắt diều hâu của Chiến Hàn Quân tỏa ra cái lạnh ghê người, anh cất tiếng, giọng nói đã không còn trầm ấm.
“Nghiêm Linh Trang, hãy trả lại xí nghiệp Chiến Thị cho nhà họ Chiến.”
Nghiêm Linh Trang ngây ra nhìn Hàn Quân.
“Ai nếu ra ý kiến này thế hiến Hàn Quân hừng hực khí mới là người sáng lập ra Á Châu, tôi có quyền quyết định hướng đi của xí nghiệp Chiến Thị”
Chiến Hàn Quân: “..”. Các bạn vào trang trên hình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé
Nghiêm Linh Trang nổi cơn tức giận: “Mẹ của anh liên kết với chú An của Bạch Thị gây khó dễ cho Á Châu. Để chống trả lại bà ta, giết gà dọa khỉ nên em quyết định trả thù họ”
Chiến Hàn Quân ngớ ra, “Em đang xin ý kiến anh đấy à?”
Hàng mi của Nghiêm Linh Trang khẽ rung lên, cô thở dài yếu ớt.
Rõ ràng là anh sẽ thiên vị mẹ của anh, sẽ ngăn cản cô làm khó mẹ của anh. Đem chuyện này ra xin ý kiến anh chỉ khiến cho mâu thuẫn giữa họ thêm căng thẳng.
“Em không xin ý kiến anh. Em chỉ cho rằng bà ấy là mẹ của anh, phải thông báo với anh một tiếng là chuyện đương nhiên”
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu như anh không đồng ý thì sao?”
Nghiêm Linh Trang nghiêng người về phía trước, nói rõ ràng từng tiếng: “Phản đối vô hiệu”
Chiến Hàn Quân ngồi dậy, áp sát vào mặt cô, hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, ấy thế mà đối đầu không khoan nhượng Nghiêm Linh Trang nói: “Em sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bất cứ ai dám có hành động chống phá lợi ích của Á Châu”
“Kể cả anh” Nghiêm Linh Trang nói Chiến Hàn Quân nhìn thấy sự kiên định và mệt mỏi sau một ngày chạy đôn chạy đáo trong mắt Nghiêm Linh Trang, Chợt nảy ra một kế.
“Em muốn làm thế nào thì làm” Anh đáp.
Nghiêm Linh Trang ngạc nhiên, chìa ngón tay quẹt lên mũi anh, “Xem như anh biết điêu”
Chiến Hàn Quân bắt lấy cổ tay cô, đôi môi quyến rũ nở nụ cười mê đảm, “Nghiêm Linh Trang, đi tắm đi”
Nghiêm Linh Trang tần ngần, rồi nhoẻn cười: “Anh đợi em đấy”
Chiến Hàn Quân thả cô ra, nhìn theo với dụng ý sâu xa, nở nụ cười ranh mãnh