*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Thư Ốc trầm ngâm nói: “Tính cách có thù tất báo của người này so với cậu Quân chỉ có hơn chứ không kém”
Nghiêm Hiểu Như nghĩ nghĩ rồi nói: “Bố, theo con thấy người này tuyệt đối không phải hacker của Á Châu. Nếu Á Châu thật sự có giấu một hacker mạnh như vậy thì tại sao nội bộ mạng Á Châu bị chúng ta xâm phạm lại vẫn luôn ở trong trạng thái khóa chặt”
Bạch Thư Ốc gật đầu, cực kỳ tán thưởng nói: “Con nói đúng, đây có lẽ là hacker của bên thứ ba đang nhìn lén nội dung quản lý vận hành của chúng ta.”
Vì vậy mọi người đều như trút được gánh nặng.
Bạch Thư Ốc thả lỏng cảnh giác với hacker, nhưng lại cứ tóm chặt Á Châu không buông: “Cậu Quân mất trí nhớ, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta lợi dụng. Chúng ta tuyệt đối không thể để cậu ta và Nghiêm Linh Trang lại lần nữa kề bên. Hai người bọn họ.
kẻ mạnh kết hợp với nhau, vậy Bạch Thị của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị Á Châu rút xương nút vào bụng.”
Đáy mắt Bạch Hoài An xẹt qua vẻ tàn độc mà cười lạnh: “Cháu có một kế có thể ly gián Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang.
Đảm bảo có thể khiến Chiến Hàn Quân hận Nghiêm Linh Trang.”
Bạch Thư Ốc tràn đầy chờ đợi mà nhìn Bạch Hoài An: “Ô? Đó là gì?”
Bạch Hoài An âm hiểm cười nói: “Cái này còn cần người nhà họ Lạc phối hợp diễn xuất với chúng ta.”
Bạch Thư Ốc hơi sững người sau đó liền cười nói: “Nghiêm Linh Trang và Lạc Thanh Du này khiến chúng ta ngốc nghếch phân không rõ. Chỉ cần chúng ta lợi dụng thêm thì có lẽ cậu Quân đang mất trí nhớ sẽ làm chuyện ngu ngốc giống như chúng ta.”
Ánh mắt Bạch Thư ỐC rơi vào trên người Bạch Hoài An và Nghiêm Hiểu Như: “Chuyện này do hai đứa con tận tình hợp tác với nhau.”
Bạch Hoài An nói: “Được thôi, từ hôm nay trở đi cô chính là đồng bọn hợp tác chiến lược của tôi, tôi sẽ vứt bỏ thành kiến của mình đối với cô, cũng hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Nghiêm Hiểu Như sửa lại: “Tôi không phải đối tác chiến lược của nhà họ Bạch, tôi là con gái của nhà họ Bạch”
Miệng Bạch Hoài An kề lại Nghiêm Hiểu Như, nhẹ giọng nói: Hiểu Như, một ngày bác cả vẫn chưa công bố thân phận của cô ra ngoài thì cô vẫn không được tính là con gái chân chính của nhà họ Bạch”.Trang trên hình là trang nguồn, các bạn dô đọc tại đó để mình có động lực ra chương mới.
Bạch Hoài An nói xong liền đắc ý rời đi.
Nghiêm Hiểu Như nhìn theo bóng lưng của Bạch Hoài An, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh lão tràn đầy coi thường: “Đợi tôi trở thành người cầm quyền của Bạch Thị, để tôi xem xem đến lúc đó cô còn dám ngạo mạn vô lễ như vậy với tôi nữa không”
Vườn hoa Nhật Lịch.
Thanh An ôm điện thoại nấu cháo điện thoại với Diệp Phong.
Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha không ngừng nâng tay nhìn đồng hồ, âm u oán thán: “Đã gọi suốt hai tiếng rồi, đâu ra lắm lời cần nói thế?”
Nghiêm Linh Trang ngồi bên cạnh ôm lấy cánh tay anh, nhẫn nại an ủi: “Diệp Phong là đứa trẻ anh tự tay nuôi nấng dạy dỗ, dáng vẻ tốt, nhân phẩm tốt, tài năng xuất chúng.
Càng quan trọng hơn là năm xưa Thanh An gặp phải bọn bắt cóc là do Diệp Phong dùng thân tràn đầy vết thương để cứu con bé về.
Chiến Hàn Quân không biết nói gì mà nhìn Nghiêm Linh Trang: “Vậy nên em đem Thanh An hứa gả cho cậu ta”
Nghiêm Linh Trang cực kỳ đường hoàng nói: “Chẳng phải do anh nói sao? Ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp”
Chiến Hàn Quân có hơi chột dạ nói: “Anh nói qua lời này lúc nào?”
“Trước kia sau khi anh cứu em thì ngày nào cũng ở bên cạnh lải nhải ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp…”
Chiến Hàn Quân: “..”
Cái lý do phản đối này tỏ rõ anh là một người hai lòng, Chiến Hàn Quân lại tìm ra lý do phản đối thứ hai: “Thanh An gọi Diệp Phong là chú, tình yêu chênh lệch tuổi thế này không thích hợp đâu”
Nghiêm Linh Trang mãnh liệt kháng nghị “Bối phận chú này vẫn là thấp đấy, trước kia em kêu anh là ngài, vậy chẳng phải bối phận càng cao hơn sao?”
Vẻ bất mãn trên mặt Chiến Hàn Quân dần dần trở nên cương cứng.
“Em kêu anh là ngài?”
Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Đúng vậy”