*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, bà cả có hơi kinh ngạc, dáng vẻ dịu dàng trước nay có hơi vỡ nát, đáy mặt xet qua hận ý.
*Ôi, Linh Trang tới rồi à?” Nụ cười của bà cả không đạt tới đáy mắt.
Sau khi khách khí chào hỏi xong thì chính là quở trách trong bông có kim: “Hàn Quân nhà tôi về thủ đô lâu như v: Linh Trang cô lại không cho chúng tôi gặp nó, đây là lý gì? Chúng tôi đều là người thân của Hàn Quân mà, cô có biết bọn tôi nhớ nó nhiều thế nào không?”
Trên mặt Nghiêm Linh Trang lộ ra vẻ khó xử.
Ông cụ nói chen vào, chủ động giải vây cho Nghiêm Linh Trang: “Chuyện này không thể trách Linh Trang được. Sau khi Linh Trang tìm được Hàn Quân thì chuyện đầu tiên là báo lại cho tôi. Là tôi không cho nó quay về cái nhà này.
Hàn Quân vì cái nhà này mà đã trả giá quá nhiều, hi sinh quá nhiều.
Trước khi nó khôi phục trí nhớ tôi không muốn cho nó nhận tổ quy tông, bởi vì tôi sợ tổ chức Mạt Thế sẽ tới báo thù…”
Bà cả nghe vậy thì đáy mắt liền xẹt qua vẻ hoảng loạn.
Nỗi lòng mẹ hiền, ông cụ và Chiến Bá Kiên đều không thể nào trách được phần tình yêu của mẹ này, chỉ có thể hận sắt không thành thép mà thở dài. Các bạn vào trang nguồn trên hình để mình có động lực ra chương mới nhé.
Bà cả liếc Nghiêm Linh Trang một cái, dưới đáy mắt là vẻ bình tĩnh tột cùng.
Nghiêm Linh Trang có hơi kinh ngạc, xem ra cô thật sự xem thường người phi này rồi. Bà ta có tâm cơ thâm trầm, so với đám người Nghiêm Hiểu Như thì đúng là vượt hơn rất nhiều.
May mà Nghiêm Linh Trang cũng không phải người hiền lành. Cô không khách khí mà lột mặt nạ của bà ta xuống: “Bà cả, bà gặp anh Quân thật sự chỉ vì nỗi lòng người mẹ?”
Bà cả ôn hòa nói: “Linh Trang, cô cũng là người làm mẹ rồi, chắc cô có thể cảm nhân được nỗi đau khi mẹ con chia lìa. Tôi nghĩ nếu đổi thành người mẹ nào khác thì cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như tôi. Tại sao cô cứ nhất quyết níu lấy chuyện này không buông chứ?”
Nghiêm Linh Trang vỗ tay: “Không ngờ tài ăn nói của bà cả lại sắc bén như vậy.
Được thôi, nếu bà cả đã nhất quyết cho răng mình lén đi gặp anh Quân là vì nỗi lòng người lữ mẹ, thì tôi không còn gì để nói”
Nghiêm Linh Trang rút văn kiện từ tay Quan Minh Vũ, cầm ảnh trong đó ra, sau đó ném lên bàn trà.
“Bà cả, bà xem cho kỹ những tấm hình này, lẽ nào bà làm mấy chuyện này cũng là vì tình yêu của mẹ sao?”
Vẻ mặt bà cả tràn đầy nghỉ ngờ, ánh mắt nhìn về phía những tấm hình trên bàn. Cũng không biết đã nhìn thấy gì mà bà ta đột nhiên trừng lớn mắt nhào qua muốn xé nát tấm hình.
Hành động này của bà cả thật đúng với câu lạy ông tôi ở bụi này.
Đôi mắt ưng của Chiến Bá Kiên co lại, duỗi tay về phía bà ta tức giận ra lệnh: “Đưa đây:.”