*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, bỗng nhiên Hổ Tử khóc lớn: “Mẹ ơi, con muốn xuống xe. Con muốn xuống xe”
Thu Liên mang theo đứa trẻ từ nhỏ đã không có kiên nhẫn, cho nên khi gặp phải tình huống này, cô ấy chỉ biết đánh vào gáy của đứa trẻ: “Khóc cái gì mà khóc? Con không được khóc nghe chưa?”
Hổ Tử trèo xuống khỏi người của cô ấy, đi tới bên cạnh Chiến Hàn Quân: “Bố ơi!”
Thu Liên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Chiến Hàn Quân hiện tại không phải là anh Nguyệt dịu dàng trước đây nữa, anh đã biết Hổ Tử không phải con của mình cho nên làm sao có thể cho Hổ Tử một sắc mặt tốt được.
Quả nhiên, Chiến Hàn Quân nói thẳng: “Đi qua chỗ mẹ của cháu đi.”
Hổ Tử bị thanh âm lạnh băng của anh dọa sợ tới mức càng khóc lớn hơn.
Tiếng khóc lớn của Hổ Tử ở trong xe khiến ai cảm thấy cáu kinh.
Bỗng nhiên người thiếu niên kéo Hổ Tử tới trước mặt: “Lại đây, anh trai chơi với em.”
Người thiếu niên lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi trên tay và läc nó trước mặt Hổ Tử.
Không lâu sau, Hổ Tử đã ngủ thiếp đi bởi khả năng thôi miên của người thiếu niên.
Thu Liên ôm Hổ Tử trở về, sự yên tĩnh trong xe mới khôi phục trở lại.
Chiêu thức ấy của người thiếu niên khiến cho Nghiêm Hiểu Như cảm thấy kinh ngạc.
Nghiêm Hiểu Như hỏi với vẻ cảnh giác: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Người thiếu niên tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Hoàn toàn không hề cho Nghiêm Hiểu Như một chút mặt mũi nào.
Bọn họ đều cho rằng: Chiến Quốc Việt phải ở đại học Truyền Kỳ mất năm năm, rồi mới có thể tốt nghiệp được.
Tảng đá trong lòng của Nghiêm Hiểu Như như được hạ xuống.
Chiếc xe BMW chạy vào một khu rừng rậm, đường núi trở nên dốc, Thu Liên chỉ về phía trước và nói: “Chính là nơi đó.”
Chiến Hàn Quân nói: “Dừng xe”
Chiếc BMW liền dừng lại ở bên đường Chiến Hàn Quân mở cửa xe ra, anh vội vàng nảy xuống xe.
không còn cảm giác, thế nhưng cậu ấy vãi liều mạng kêu cứu, lúc em nhìn thấy cậu ấy, câu đầu tiên mà cậu ấy nói chính là mau cứu cậu chủ. Nói xong câu ấy, Lâm Miên liên ngất đị”
Thu Liên vô cùng cảm động nói: “Cậu Quân, Lâm Miên đối xử với anh thật sự rất tốt!”
Chiến Hàn Quân gật đầu, trong mắt của anh ánh lên hơi nước.
Khi anh quay người lại, anh thấy những giọt nước mắt trong vắt như pha lê rơi trên má của người thiếu niên.