Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1198

Trong suy nghĩ, cô bé đã xác định Chiến Quốc Việt không phải là đối thủ của đám người kia nên lập tức dang hai tay ra bảo vệ Chiến Quốc Việt ở phía sau.

Nội tâm Bé An dậy sóng, bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn thái độ, đi nịnh hót đám người kia: “Các vị đại ca, bạn trai tôi sẽ không đánh nhau. Đại ca của các cậu không phải muốn tôi đi bar sao? Tôi đi, tôi đi ngay bây giờ”

Chiến Quốc Việt sững sờ.

Anh ta tức giận trừng bé An: “Em đang làm gì vậy?”

Bé An lặng lẽ nói với anh ta: “Anh, anh hùng không chịu tổn thất trước mắt, anh tranh thủ thời gian chạy đi. Em da dày thịt béo, bị đánh cũng không đau. Anh chạy nhanh đi.”

Chiến Quốc Việt: ”…”

Cô bé như vậy là muốn bảo vệ cậu…

Chiến Quốc Việt cầm lấy cổ bé An, nhấc cô bé ra sau như nhấc một con gà, nói: “Em biết anh bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu mặt em bị thương thì sau này đừng đến gặp anh”

Bé An cạn lời.

Hôm nay, cô bé gặp đám du côn này mà không bị thương mới là lạ.

Nhưng không ngờ răng, Chiến Quốc Việt bỗng nhiên tấn công.

Một cú đá ra nhưng không nhìn thấy bóng người, thân hình như ngọc lao vào đám người giống như một tia chớp, trong nháy mắt Chiến Quốc Việt lại trở về bình tĩnh đứng bên cạnh bé An.

Miệng bé An há hốc thành hình tròn, kinh ngạc nói: “Quá đẹp trai, quá xuất sắc”

Sau đó cô bé giống như một con gấu trúc nhảy lên người Chiến Quốc Việt: “ Thanh Tùng, võ công của anh lại tiến bộ rồi.”

Thanh Tùng?

Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Quốc Việt cứng lại, cậu vô tình quăng cô bé xuống mặt đất.

Bé An ngã trên mặt đất, đột nhiên nhìn Chiến Quốc Việt: “Sao anh lại vứt em xuống đất? Em có phải là em gái của anh không?”

Chiến Quốc Việt ngồi xổm xuống, chỉ vào khuôn mặt mình, hỏi: “ Anh là ai?”

Hai tay bé An ôm mặt Chiến Quốc Việt, cẩn thận nhìn kỹ, hoài nghỉ nói: “Kỳ lạ, anh ít tàn nhẫn hơn lại có chút lạnh lùng, rõ ràng là Chiến Quốc Việt. Thế nhưng mà Quốc Việt sẽ không đánh nhau… chỉ có Thanh Tùng mới có thể đánh nhai Chiến Quốc Việt đứng lên, nhấc bé An đứng dậy.

Cậu lạnh lùng nói: “Về nhài”

Bé An nói: “Chờ một chút!”

Bé An nhìn mấy người thiếu niên đang nằm co ro ở mặt đất rồi đá cho mỗi người một cái, nói: “Tôi đã nói là bạn trai tôi rất giỏi mà. Trở về nói với đại ca của các cậu, tránh xa tôi một chút”

Chiến Quốc Việt nghe thấy giọng điệu mạnh mẽ của bé An, khóe môi nở ra một nụ cười.

Thật giống một con tắc kè hoa.

Bé An lên xe Rolls-Royce, hai anh em bất ngờ gặp lại nhau nên có rất nhiều chuyện muốn nói.

“Em biết anh là anh hai Chiến Quốc Việt, có phải không?

“Sao em lại đoán được?”

Vẻ mặt bé An kiêu ngạo: “Là do em quá thông minh “

Nhìn thấy đôi mắt đen láy lạnh lùng của Chiến Quốc Việt, bé An tự nói chuyện một mình về Chiến Quốc Việt mà không hỏi ngọn ngưồn.

“Anh càng lúc càng giống bố, đuôi mày cứ như có hàng dặm băng tuyết vậy, giống như mọi người nói, y chang một cái tủ lạnh biết đi. Chỉ có Chiến Quốc Việt mới cho.

người ta cảm giác này, cảm giác lạnh lùng vô cùng. Mà Thanh Tùng thì lại như nắng ấm lửa đốt, anh ấy rất thích cười, nụ cười của anh ấy có thể chữa vết thương lòng giúp người khác.”

Đôi mắt Chiến Quốc Việt trở nên tối sầm, vừa nhắc đến Thanh Tùng là cậu lại nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Bé An nói cũng đúng, Thanh Tùng là nắng sớm, là tia ấm ban mai, là một chùm ánh sáng xuyên qua cuộc sống của cậu.

Thế nhưng làm sao một Thanh Tùng đáng mến như vậy lại đột nhiên biến mất?

“Vẫn không có tin tức của Thanh Tùng sao?” Chiến Quốc Việt đột nhiên đau lòng hỏi.

Vẻ mặt hưng phấn của bé An bỗng nhiên chán nản, nói: “Mẹ đã sai người đi khắp thế giới tìm anh ấy nhưng không có bất kỳ thông tin nào. Mỗi lần nhắc tới Thanh Tùng thì mẹ sẽ khóc. Về sau, không ai dám nhắc tới Thanh Tùng trước mặt mẹ nữa
Bình Luận (0)
Comment