*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghiêm Linh Trang vô cùng nóng lòng sốt ruột muốn biết tin tức của bé Tùng nói: “Anh Hàn Quân, chỉ bằng mọi người trước.
tiên cứ đi về nước trước đi, đợi đến khi nào chị Bảo Ngọc xuất viện rồi quay lại sau. Em nghĩ rằng, sau khi chị Bảo Ngọc xuất viện, thì chuyện tốt đẹp của Anh Nguyệt và Mặc Hàn cũng gần đến rồi. “
Chiến Hàn Quân nói: “Tất cả đều dựa vào em cả”
Linh Trang nói: “Vậy thì anh mau đi chuẩn bị hành lý đi.”
Chiến Hàn Quân than thở nói: “Em chính là muốn anh đi con đường như vậy sao?”
Linh Trang cười nói: “Đợi khi nào anh quay trở lại, em sẽ thưởng cho anh.”
“Phần thưởng cho anh là cái gì?” Chiến Hàn Quân chờ đợi hỏi.
Nghiêm Linh Trang nói: “Em sẽ đem chính mình để tặng cho anh, vậy có được không?”
Bàn tay to lớn của Chiến Hàn Quân chạm nhẹ vào vòng eo nhỏ nhắn của cô nói, “Vậy thì còn phải xem thân thể này của em có chịu nổi được không nữa? Sau khi anh rời đi, em nhất định phải giữ tâm trạng vui vẻ, mỗi ngày đều phải ăn uống điều độ, đảm bảo phải ngủ ngon. Biết chưa hả?”
“Em biết, biết rõ rồi mà.”
Chiến Hàn Quân thực sự không yên tâm khi để Anh Nguyệt chăm sóc cho Nghiêm Linh Trang, ngay tối ngày hôm ấy, anh đã gọi điện nhắc trước cho Anh Nguyệt để cô ấy biết mình cần phải làm gì.
Chiến Hàn Quân đã tự tay ghi chú những điều anh biết về thói quen sinh hoạt của Linh Trang rồi gửi nó cho Chiến Anh Nguyệt. Ra lệnh cho cô ấy: “Tối hôm nay đọc qua hết mấy cái này đi. Ngày mai sáng sớm lúc anh đến thì đọc lại một lần nữa cho anh nghe.”
Nhìn đống ghi chú dày cộp ấy, Chiến Anh Nguyệt trêu chọc anh, “Tất cả đống này là để xuất bản thành sách à? Anh trai?”
Chiến Hàn Quân ném cho cô một cái nhìn rất hung dữ, Chiến Anh Nguyệt đột nhiên nói: “Anh nhìn chäm chäm em như thế cũng vô dụng thôi. Với cả nhiều ghi chép như này, nếu chỉ có một đêm để ghi nhớ tất cả, thì em chỉ có thể nói là em không làm được.”
Anh Nguyệt mở to hai mắt, “Vậy là anh thuê đầu bếp, không cần em nấu nữa sao?”
Chiến Hàn Quân từ từ đứng dậy:”Mấy món mà em nấu, anh không quan tâm em có thấy ngon hay không, cũng không được phép đưa đến cho Linh Trang ăn.”
Anh Nguyệt tức giận mở miệng phản bác. “Anh xem thường em quá rồi đấy, tại khả năng nấu nướng em đã tiến bộ rất nhiều rồi.”
Chiến Hàn Quân đứng dậy, “Mấy món đó mà đem đến cho Linh Trang ăn, thì vô tình đồ ăn của em nấu sẽ hại chết cô ấy mất.”
Anh Nguyệt thấy rùng mình, “Rồi em biết, hiểu rõ rồi. Thế này là em không làm tổng quản được rồi”
Sau đó Chiến Hàn Quân mới ngồi lại.
Sau đó anh nói với cô ấy một số chuyện khác, “Linh Trang bị bệnh này, cô ấy rất sợ lạnh, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ mặc thêm quần áo cho cô ấy.”
Liếc nhìn bộ quần áo mát mẻ trên người của Anh Nguyệt, trong mắt Chiến Hàn Quân hiện lên vẻ lo lẳng.
“Chiến Anh Nguyệt những bộ quần áo chỉ cần không hợp phong thái, tiêu chuẩn một chút thì nhất định không được phép đặt lên trên người của Linh Trang.”
Anh Nguyệt hạ đầu xuống, cô ấy còn cho.
rằng bản thân sẽ phải chăm sóc một đứa trẻ không biết gì nữa cơ!
“Anh à, Linh Trang chị ấy không phải đồ ngốc, những cái đó chị ấy sẽ tự khắc nói cho em biết”
Chiến Hàn Quân lại đứng dậy, chống tay lên bàn, nghiêm nghị gãn từng chữ, gân như nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Linh Trang mà bị cảm hay làm sao chỉ vì chăm sóc chưa đủ Anh Nguyệt lau mồ hôi lạnh trên trán, “Em biết rồi”