*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không lâu sau, Chiến Quốc Việt trở lại Cầm theo một chiếc USB trên tay, cậu bé chào hỏi Chiến Hàn Quân rồi ngồi vào bàn máy tính bận rộn làm việc.
Nghiêm Mặc Hàn đi đến bên cạnh Chiến Hàn Quân, “Quốc Việt, cháu có phát hiện gì không?”
Chiến Quốc Việt phớt lờ anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn tức giận nhìn Chiến Hàn Quân nói, “Thằng nhóc thối này, con không thể đối xử với cậu của mình nhiệt tình hơn một chút được sao? Cậu thấy con ở trước mặt mẹ và bố mình rất ít khi làm như thế đúng không?”
Chiến Quốc Việt im lặng.
Nghiêm Mặc Hàn tiếp tục nói: “Đều là người nhà của nhau, đừng có làm khó nhau như vậy, được không?”
Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói: “Không phải vì lý do này.”
Nghiêm Mặc Hàn khó hiểu: “Vậy nguyên nhân là gì?”
“Là IQP”
Nghiêm Mặc Hàn bị đánh trực tiếp như vậy thành ra cũng không còn biết nói gì nữa Một lúc lâu sau mới ép mình đáp lại, “‘Ý cháu là cháu nói chuyện nhiều với gia đình vì họ đều có chỉ số IQ cao. Còn việc cháu không có gì để nói với chúng ta, là bởi vì chúng ta có chỉ số IQ thấp sao?”
Chiến Quốc Việt gật đầu.
Chiến Hàn Quân nói: “Cậu của con đã từng nhìn thấy qua người đàn ông bí ẩn đó.
Hãy để anh ta kiểm tra thông tin bức ảnh đó cùng với con.”
Chiến Quốc Việt gật đầu, “Vâng.”
Nghiêm Mặc Hàn mang một chiếc ghế đẩu đến ngồi bên cạnh Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân tiếp tục trở về chỗ ngồi, bật hệ thống giám sát lên xem tình hình bên trong vườn hoa Nhật Lịch.
Chiến Quốc Việt mở USA ra, bắt đầu duyệt thông tin thẻ căn cước của hành khách. Cậu bé là thiên tài của việc ghi nhớ, có thể đọc nhanh và có thể nhớ tất cả thông tin về họ, nhưng Nghiêm Mặc Hàn lại rất không thích hợp với loại phương pháp duyệt web này.
“Quốc Việt, chậm một chút. Cậu còn chưa thấy rõ đâu?”
Chiến Quốc Việt phải phối hợp với anh ta chậm lại một chút.
“Vẫn còn quá nhanh.”
Chiến Quốc Việt yên lặng nhìn anh, “Cậu không có đầu óc sao?”
Nghiêm Mặc Hàn nín nhịn “Quốc Việt, nếu cháu nói cậu có chút đầu óc thế thôi thì cậu còn thừa nhận, nhưng đây cháu lại nói rằng cậu không có đầu óc thì thật là xúc phạm quá”
Quốc Việt thở dài nói: “Cháu không thể cùng cậu làm việc được rồi.”
Cuối cùng, Quốc Việt sao lại một bản khác và để Nghiêm Mặc Hàn ở máy tính bên cạnh làm việc.
Không bị gián đoạn, công việc của Quốc Việt trở nên trơn tru hơn, và đã nhanh chóng hoàn thành tất cả.
“Bố ơi, đến đây xem đi.”
Chiến Hàn Quân bước tới, Chiến Quốc Việt chỉ vào sáu tấm ảnh được sắp xếp trên màn hình máy tính. Cho biết: “Danh tính của sáu người này đang bị nghỉ ngờ.”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn vào màn hình máy tính của mình, anh ra mới chỉ xem được thông tin của hành khách trong ba ngày. Mà Chiến Quốc Việt đã đọc xong hết thông tin về hành khách vào cả tháng Ba. Hơn nữa, những nhân vật khả nghi đã được sàng lọc thành công.
Sau đó, Nghiêm Mặc Hàn chỉ có thể công nhận rằng bộ não siêu mạnh của học bá quả thực không phải là một thứ người bình thường có thể hiểu được.
Chiến Hàn Quân nói: “Nghỉ ngờ ở những điểm nào?”
Chiến Quốc Việt cho biết: “Số điện thoại và địa chỉ của sáu người này đã được thay đổi. Hơn nữa, sáu người này không phải là người bản xứ. Họ đã chuyển máy bay ở quốc gia của ba năm trước và đến sáu quốc gia tương ứng, nhưng con đã kiểm tra những người đó. Ở sáu quốc gia này lại không có thông tin về danh tính địa phương của họ.
Theo con, sáu người này đều rất khả nghi. “