*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi đến lượt Anh Nguyệt, Anh Nguyệt lại tỏ ra bí hiểm.
“Em đợi Nghiêm Mặc Hàn tặng trước Em muốn xem xem món quà ‘tâm linh tương thông’ của anh ấy tặng cho chị là gì?”
Nghiêm Mặc Hàn dựa trên mép cửa và thò đầu vào.
Cầm túi hồ sơ trên tay, anh ta hơi lúng túng gãi đầu rồi cười gượng.
“Món quà của em chắc chắn là thứ mà chị cả mong muốn nhất”
Anh ta nói một cách tự tin như vậy, liền khơi dậy sự tò mò của mọi người.
Anh Nguyệt giật túi hồ sơ và mở nó ra, trang bìa của hồ sơ được viết rất ấn tượng với dòng chữ thỏa thuận ly hôn.
Mọi người đều chết lặng.
Anh Nguyệt gầm lên, “Nghiêm Mặc Hàn, đây là món quà mà anh đang nói với chị cả?”
Anh Nguyệt đã có một động thái táo bạo khi trực tiếp tặng cho chị gái bộ trang sức kim cương trị giá 3500 tỷ.
Nghiêm Tranh Ngọc nhận hết các món quà mà xúc động rơi nước mắt: “Cảm ơn, cảm ơn vì đã đối xử với chị tốt như vậy ”.
Chiến Hàn Quân ngơ ngác nhìn Linh Trang, không ngờ có một ngày, cục cưng của anh sẽ trở thành tín ngưỡng giúp người khác kiên trì hơn.
Dù sao ở trong mắt anh, Linh Trang yếu ớt giống đồ sứ mỏng manh dễ vỡ, được anh nâng niu cẩn thận.
Đêm đó, mọi người ở lại đại viện Ngô Đồng.
Tranh Ngọc và Linh Trang chen vào một chiếc giường, thì thầm nói chuyện không dứt.
Còn, Chiến Hàn Quân lại phòng không gối chiếc, thở dài rằng việc ở lại đại viện Ngô Đồng thực sự là một quyết định sai lầm.
Căn phòng của Nghiêm Mặc Hàn tràn ngập bong bóng màu hồng.
Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn đứng đối mặt với nhau, cự ly rất gần, hai người không còn phải che giấu cảm xúc của mình, để mặc cho sóng biển tuôn trào trong mắt.
“Mặc Hàn “Anh Nguyệt đột nhiên lao vào vòng tay anh ta. Nghẹn ngào: “Anh có biết em đã đợi ngày này bao lâu rồi không?”
Từ khi còn nhỏ tới khi bước trên con đường này, Anh Nguyệt đã phải trải qua rất nhiều khó khăn.
Trước đây, mỗi lần cô ấy hăng hái tiến lên theo đuổi Nghiêm Mặc Hàn, mỗi lần liều lĩnh bỏ mặc tất cả xông vào trong cái ôm của Nghiêm Mặc Hàn, cô đều bị Nghiêm Mặc Hàn đẩy ra không thương tiếc.
Nhưng lần này, Nghiêm Mặc Hàn chỉ muốn ôm thật chặt cô gái ngốc nghếch của anh. Anh mở rộng vòng tay, ôm chặt Anh Nguyệt vào lòng.
Hai người yêu nhau sâu đậm, chỉ muốn đem thân thể mà hòa vào làm một.
Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên cúi người hôn Anh Nguyệt, với sự nhiệt tình mãnh liệt, giống như một đống củi khô phơi nẵng lâu ngày đột nhiên gặp phải một tia lửa, sự bùng cháy đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Sau một nụ hôn say đắm, Anh Nguyệt bất ngờ đẩy anh ta ra.
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của cô ấy phảng phất nét buồn vì một lý do nào đó.
“Mặc Hàn, anh nên biết rằng em không còn trong sạch nữa. Anh… có để ý không?”
Nghiêm Mặc Hàn hơi sốc