Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1252

Cô gái nhỏ đỏ bừng mặt vì xấu hổ Nhưng nghĩ về thân phận của mình, cô bé cảm thấy rằng mình nên chấp nhận tất cả các thử nghiệm mới. “Cùng lắm thì tôi chỉ để cho anh hôn trán và má mà thôi”

“Hôn kiểu này không phải là cách để bố và con gái bày tỏ tình cảm sao? Vậy xem ra trong lòng cô vẫn thích làm con gái của bé bỏng của tôi thôi nhỉ”

Cô gái nhỏ nói không lại anh ta, cô tức giận đến mức tắt luôn chức năng trò chuyện, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ không thèm nhìn anh ta nữa.

“Người đàn ông” kia cảm thán không thôi Anh biết rằng đưa cô đi chơi cũng sẽ không làm cô ấy bớt buồn chán chút nào.

Sau khi máy bay cất cánh, các hành khách người thì ngủ gật, người thì nghịch điện thoại di động. Trong cabin yên tĩnh lạ thường.

Sau chuyến bay dài bốn giờ, máy bay hạ cánh.

Chiến Hàn Quân đeo trên lưng chiếc túi du lịch, một tay nằm chặt tay Linh Trang, tay còn lại ôm Linh Trang vào lòng, chỉ có thể ở tư thế như thế này thì lúc Linh Trang bước đi anh mới có cảm giác an toàn.

Hai bố con nhà kia cuối cùng cũng xuống xe, ánh mắt đầy ý vị của người “bố” kia rơi vào trên người Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh ta bỗng chốc trở nên sâu thẳm tĩnh mịch.

Cô gái nhỏ đưa tay kéo anh ta: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”

“Bọn họ hình như là…” Anh ta còn chưa nói dứt lời thì đã nghe loáng thoáng trong giọng nói của anh ta trở nên hơi khàn khàn.

Anh ta quả quyết lắc đầu, tuyệt đối không thể là bọn họ được.

Anh nghĩ thầm, bố anh đã qua đời do gặp tai nạn không may, đây là sự thật không thể chối cãi Vả lại mẹ của anh cũng không phải là người mù.

Chắc là anh nhớ bố mẹ mình nhiều lắm, cho nên mới bị ảo giác thế này!

“Cô nghĩ sao về việc ăn cắp tín vật của bọn họ” Người đàn ông kia nói với cô gái nhỏ.

“Được luôn”

Tuy nhiên, khi cô gái nhỏ vừa mới bước tới thì Chiến Hàn Quân đã phát giác ra, anh quá cảnh giác với người lạ. Anh luôn bảo vệ Linh Trang trong vòng tay của mình, và bằng cách này anh cũng luôn phòng thủ chặt chế như thế.

Ánh mắt láu cá của “Người đàn ông” kia rơi vào chiếc kính râm của Nghiêm Linh Trang, sự quan tâm ân cần của Chiến Hàn Quân dành cho cô ấy cứ hiển hiện trong tâm trí anh. Khứu giác nhạy bén của anh ta lại khiến anh hiếu ra một sự thật là: “Người mù đây à?”

“Người đàn ông” nhếch đôi môi mỏng tà ác, đột nhiên lao về phía trước như một mũi tên bắn.

“Con gái. Bố tìm thấy con rồi” Anh ta lao về phía trước, lựa theo mọi góc độ và lực sinh ra theo quán tính nhẹ nhàng đẩy Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân ra xa.

Nghiêm Linh Trang bị đẩy ngã bệt xuống đất.

Cô gái nhỏ vội vàng kéo Nghiêm Linh Trang đứng dậy:” thực xin lỗi, bố cháu không cố ý đâu ạ, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi ạ”

“Người đàn ông” kia tỏ ra xấu hổ, véo lấy cái tai cô gái nhỏ hét toáng lên: “Đều là tại con, bố chỉ mắng con có vài câu thôi mà con cứ chạy đi như thế, có phải muốn được đằng chân lân đằng đầu không?”

Cô gái nhỏ khóc thút thít: “Bố ơi, con sai rồi”.

Chiến Hàn Quân rất tức giận, nhưng anh biết Linh Trang nhà anh rất khoan dung, sau khi anh kéo Linh Trang dậy, Linh Trang sợ anh sẽ gây sự để thu hút sự chú ý của mọi người, đành phải kéo áo anh bảo đi.

Chiến Hàn Quân cũng biết rằng việc gây rắc rối ở địa bàn của Mạt THế có thể mang đến tai họa cho anh. Cho nên anh đành phải kiềm chế cơn tức giận của mình.

Chỉ là anh vẫn giận dữ nhìn chằm chằm bố của cô gái nhỏ kia, sau đó ôm Linh Trang rời đi.

“Người đàn ông” kia nhìn bóng lưng của anh bước đi, thò tay ra, lấy chiếc kim bài bạch kim ra xem.

“Thì ra các người cũng ở trong Mạt Thế sao? Sớm muộn gì chúng ta cũng gặp lại nhau thôi.” Ánh mắt sâu xa của “người đàn ông” kia rơi vào trên người Chiến Hàn Quân, mắt anh ta tối sầm lại, giọng nói thâm trầm.

“Đi thôi” Cô gái nhỏ lôi anh ta đi, biến mất trong biển người.
Bình Luận (0)
Comment