*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dư Nhân nói: “Thế còn khách du lịch lần trước, bố cũng chả nói câu này còn gì. Suýt chút nữa đã điều động chiến hạm ra đón tiếp người ta. Kết quả thì sao, anh ta cũng chỉ là một doanh nhân bình thường và muốn hợp tác với chúng ta để phát triển những trại nhà họ Dư này”
Giọng nói của Dư Sinh có chút yếu ớt: “Người phụ nữ kia, người ta làm ăn đến mức giầu có như vậy thì có thể coi là người bình thường sao?”
Dư Nhân cũng lười lý luận với bố anh ta: “Sáu du khách này, một người thì mù, một người bị bệnh, hai người thì nhát như cáy ngày. Hai người đàn ông còn lại có ích hơn một chút cũng bị đồng đội ngu như heo của anh ta kéo xuống còn gì. Bố phải sợ bọn họ làm gì chứ?”
Dư Sinh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu Sau khoảng một giờ, Dư Sinh chờ một lúc thì hơi sốt ruột, ông ta nói với Dư Tiền: “Cậu đi xem xem những nhân vật kiệt xuất đó đã ăn xong chưa? Nếu bọn họ ăn xong rồi thì cậu dẫn họ qua đây gặp tôi, tôi có chuyện muốn hỏi họ”
“Dạ thưa ông chủ.”
Dư Tiền đến phòng trọ tứ hợp viện.
Đám người Chiến Hàn Quân vừa ăn xong, đang chuẩn bị nghỉ trưa. Đột nhiên Dư Tiền xông vào mà không báo trước.
“Ông chủ nhà chúng tôi muốn gặp anh”
Dư Tiền đứng ở cửa, lên mặt nạt người nói với Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân lạnh lùng lườm cậu ta một cái, chậm rãi nói: “Cậu đi bẩm cho ông Dư Nhiên bảo tôi gửi thư cho ông cụ Tôi chỉ cần gặp mặt ông cụ mới có thể nói được.”
Dư Tiền chết lặng.
“Hả? Anh muốn đi gặp ông cụ sao? Anh cho rãng ông cụ nhà tôi có thể tùy tiện gặp mặt sao? Để tôi nói cho anh biết, ông cụ nhà tôi không dễ tiếp khách đâu.”
Chiến Hàn Quân nói: “Vậy thì thứ lỗi cho tôi không thể nói thẳng được rồi.”
Dư Tiền giận run lên: “Anh thật sự có thể làm được như thế sao. Anh… Anh… Anh không sợ tìm phải con đường chết sao?”
Chiến Hàn Quân thản nhiên nói: “Tôi mà chết rồi, di ngôn cuối cùng của Dư Nhiên sẽ theo tôi lên trời cùng.”
Dư Tiền vội vàng quay lại báo cáo.
Linh Trang nói: “Em nghĩ rằng bọn họ không nhịn nổi được anh nữa, anh cứ câu giờ như vậy cũng chẳng phải là cách. Mấy người này đều là mấy tên sát nhân mặt người dạ thú, nếu chúng ta làm họ nổi giận thì chẳng khác nào đẩy mình vào tình thế cá nằm trên thớt, bọn họ có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào.
Chiến Hàn Quân nắm lấy tay Linh Trang: “Em yên tâm đi, anh sẽ có cách bảo toàn tính mạng mình”
Linh Trang cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Không lâu sau, Dư Sinh dẫn theo một đám vệ sĩ hung hăng tiến vào sân.
Chiến Hàn Quân đứng lên, dửng dưng nhìn Dư Sinh, rồi cười chế nhạt ng chủ Dư, ông dẫn theo nhiều người đến đây để làm cái gì vậy? Chúng tôi ở đây chẳng qua chỉ là đám người yếu đuối bệnh tật, ông thật sự đã đề cao chúng tôi quá rồi đấy”
Dư Sinh giận đỏ mặt tía tai hét: “Tôi nghe nói cậu muốn gặp ông cụ nhà tôi hả?”
Chiến Hàn Quân nói: “Có người tin tưởng giao phó cho tôi mà thôi.