Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1277

Dư Nhân nghẹn họng nhìn trân trối.

Cả một trăm linh tám trại, e rằng không ai có thể bắt được vũ khí của bố mình. Còn người đàn ông này, tuy hơi khó tiếp nhận nhưng anh đã tóm được vũ khí của Dư Sinh.

“Bố à, bố đã dùng bao nhiêu phần trăm sức lực vậy?” Dư Nhân hỏi.

Vì nghỉ ngờ Dư Sinh đánh giá thấp đối thủ nên đã nhường Chiến Hàn Quân Dư Sinh kinh ngạc đến ngây người, không nói nên lời Dư Nhân ngước mắt lên và thấy biểu cảm bố đang há hốc miệng, anh đoán rằng bố mình không có giữ lại bất kì phần sức lực nào mà toàn bộ phóng hết ra ngoài Bây giờ, ngay cả Dư Nhân cũng không bình tĩnh nữa.

Một người đàn ông từ trên xuống dưới đều lợi hại tìm đến trại nhà họ Dư, trại nhà họ Dư chỉ có thể có một lựa chọn: không tiếc sức lực để tiêu diệt anh ta.

“Dư Tiền, mời tàu bảo vệ lại đây” Dư Nhân yếu ớt nói. “Tôi nghĩ cái tứ hợp viện này có chỗ hơi kỳ lạ, cảnh vật xung quanh không quá hòa hợp. Đánh tan nó đi.”

Chiến Hàn Quân làm sao có thể không nghe ra ý nghĩa ám chỉ của Dư Nhân. Anh là trăng, trại nhà họ Dư là đen, đương nhiên anh không thể hòa hợp với đối trại nhà họ Dư.

Dư Tiền lấy lại tinh thần, co cẳng liền chạy biến đi mất.

Trong nháy mắt, tàu bảo vệ đã bao vây tứ hợp viện với những vũ khí tỉnh vi rồi.

Dư Sinh từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên gương mặt của Chiến Hàn Quân, ông ta rất ngưỡng mộ sự bình tĩnh và điềm đạm của Chiến Hàn Quân. Thời điểm Chiến Hàn Quân không nói lời nào, Dư Sinh chợt phát hiện tên nhóc này cũng không phải bộ dạng muốn ăn đòn lắm ngược lại còn có chút khiến người ta yêu thích nữa chứ.

Trí tuệ phi thường, không quan tâm hơn thua, bình tính như vậy!

Rất có phong phạm của một đại tướng.

Dư Sinh rất trân trọng tài năng, trước khi quyết định tiêu diệt Chiến Hàn Quân, ông ta hỏi: “Thằng nhóc thối kia, nói xem, rốt cuộc.

cậu định đến trại nhà họ Dư là có rắp tâm gì?”

Chiến Hàn Quân lặng lẽ liếc nhìn Dư Sinh rồi bắt đầu lượn lờ hỏi dò tin tức về Thanh Tùng. “Tôi nghe nói rằng trên đỉnh núi Châu Phong quanh co uốn lượn này có một trăm linh tám cái trại và trại có sức chứa mấy vạn người. Không biết nhân khẩu của một trăm linh tám cái trại này được quản lý và phổ cập như thế nào? Nếu chúng tôi muốn định cư ở trại nhà họ Dư thì trong danh sách nhân khẩu của trại nhà họ Dư liệu có thể thêm tên của chúng tôi vào đó không?”

Dư Sinh ngây ra như phỗng: “Cậu đang làm cuộc tổng điều tra dân số đấy à?” Trong lời nói của ông lại ẩn chứa một hơi thở chết chóc.

Chiến Hàn Quân nói: “Đơn giản là tôi đang tò mò chút thôi.”

Dư Sinh nghĩ đến mấy người này hẳn sẽ phải chết là không thể nghỉ ngờ nên tâm tư không có đề phòng, thật lòng nói.

“Để tôi nói cho cậu biết đi, nhân khẩu trên đỉnh núi Châu Phong của chúng ta được tổng điều tra vô cùng tỉ mỉ. Dòng họ, lai lịch, nhóm máu thậm chí cả vật nuôi trong nhà cũng đều phải đăng ký từng người một. Đối với người ngoài như cậu càng phải thêm chỉ tiết tỉ mỉ, không chỉ có khai báo bản thân người ở lại mà còn bao gồm tổ tông mười tám đời của người đó, chúng ta đều sẽ điều tra rõ ràng. Chúng tôi sẽ không bao giờ cho.

phép những người không rõ ràng định cư trên đỉnh núi Châu Phong này”

Liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Nếu cậu muốn định cư trên đỉnh Châu Phong, cậu phải đem mười tám đời tổ tiên của mình khai ra nữa đấy”

Chiến Hàn Quân không phải là người dễ bị người ta nằm mũi dắt đi, anh vốn là người có địa vị cao chỉ có ra lệnh cho người khác, quen được mọi người xem anh là trung tâm.

Chiến Hàn Quân thản nhiên nói: “Một bộ lạc nguyên thủy như vậy, hẳn là không có khách du lịch nào chủ động nguyện ý muốn ở lại. Vậy không lẽ phương thức khiến chủng tộc các ông phát triển chính là bắt người từ bên ngoài về hay sao?”

Khi anh nói chuyển, ánh mắt sắc bén như ưng một mực nhìn chăm chẵm mặt Dư Sinh.

Giống như muốn từ biểu lộ của Dư Sinh phát giác ra được manh mối gì đó.

Sắc mặt Dư Sinh tức giận đến mức thở hổn hển: “Thân thể đàn ông ở một trăm linh tám trại của chúng tôi rất khoẻ mạnh, năng lực sinh sôi đạt tới mức siêu quần. Không cần phải bắt người từ bên ngoài vào để phá hủy cân bằng sinh thái của chúng tôi”

Nhìn bộ dạng không được ăn đảo liền nói đào chua, Chiến Hàn Quân không khỏi bật cười.

Chiến Hàn Quân âm hiểm nói: “Xem xét ông cũng không phải là người làm công tác văn hoá. Ông có biết họ hàng gần quan hệ với nhau có rất nhiều rủi ro không? Chỉ có sinh vật học đặc tính càng xa chủng tộc giao.

phối ra đứa trẻ mới là tối ưu, tốt nhất. Bằng không vì sao mà con lai lại được hoan nghênh như vậy?”

Ánh mắt Dư Sinh như kiểu một lời khó nói hết liếc nhìn đứa con trai Dư Nhân của mình, sau đó còn đặc biệt có thâm ý lâu bâu câu: “Khó trách.”

Dư Nhân không thể tưởng tượng nổi nhìn chảm chắm bố của anh ta, cảm nhận được nồng đậm ghét bỏ đến từ bố của anh, Dư | Nhân phẫn nộ nói với ông một câu,
Bình Luận (0)
Comment