Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 128

Chiến Hàn Quân càng xác định rằng Lạc Thanh Tùng đang nói dối.

“Thanh Tùng, trẻ con nói dối rất không ngoan” Chiến Hàn Quân nói Lạc Thanh Tùng chớp mắt nhìn anh với ánh mắt vô tội, cũng không có biện hộ gì, bởi vì cậu thật sự đã làm sai.

Cậu bé chỉ muốn dạy cho Chiến Quốc Việt luyện võ, nhưng không ngờ cậu bé lại vô tình đá quả bóng vào kệ đồ, kết quả là kệ đồ bị sập và từ đó hiệu ứng domino xảy ra, liên tiếp từng đồ vật bị đổ vỡ, cuối cùng dẫn đến cảnh tượng này.

Hầu như tất cả những thứ có thể rơi đều đã vỡ tan trong phòng Lạc Thanh Tùng đã vô tình làm vỡ một chiếc bình trong trường trước đó, kết quả mẹ phải làm vệ sinh cho nhà trường ba tháng thì mới xong chuyện.

Hôm nay Lạc Thanh Tùng đã làm vỡ rất nhiều bình có giá trị, nếu bố muốn mẹ bồi thường thì mẹ có thể làm gì? Lạc Thanh Tùng bàng hoàng, thất thần.

Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Lạc Thanh Tùng, phạt con nhặt mấy mảnh này” Lạc Thanh Tùng không chút do dự, cậu bé tìm cái chổi cùng cái gạt bụi, bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp.

Từ đầu đến cuối, Chiến Quốc Việt đều nhìn chăm chăm vào con mắt của con voi trong lâu đài, đó là cái cửa sổ được xây dựng dựa theo hình dạng của con voi , chính giữa cửa sổ là con mắt của con voi, lúc này con mắt đó đang chớp chớp.

Chiến Quốc Việt sợ tới mức vùi đầu vào vòng tay của Chiến Hàn Quân.

Người hầu bị Chiến Hàn Quân đuổi đi, anh ôm Chiến Quốc Việt, trong Lâu đài chỉ còn lại có Lạc Thanh Tùng.

Sau khi Chiến Anh Nguyệt biết được anh trai trừng phạt Lạc Thanh Tùng, cô ấy tức giận gầm lên: “Anh trai, thằng bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà? Hai người khó khăn lắm mới nhận lại nhau, mà anh lại trừng phạt thẳng bé. Anh muốn con trẻ sợ hãi anh hay sao?” Sao Chiến Hàn Quân có thể không thương.

Lạc Thanh Tùng được chứ, trừng phạt Lạc Thanh Tùng không băng nói là trừng phạt anh.

Anh ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn chằm chằm lên lầu.

Chiến Anh Nguyệt nhìn thấy vẻ lo lắng thoáng qua trên lông mày của anh trai, liền thở.

dài: “Anh đang trừng phạt thằng bé hay chính mình vậy?” Để xua đi sự lo lắng của mình, Chiến Hàn Quân lấy một chai rượu mạnh từ trong tủ rượu ra, rót một ly. Chiến Anh Nguyệt giật lấy chai rượu của anh và hét lên: “Anh, đủ rồi. Sau khi chị Linh Trang mất, anh liền bị dị ứng với rượu.

Anh quên à?” Ánh mắt Chiến Hàn Quân xẹt qua tia đau đớn, anh đột nhiên cầm lấy chai rượu trong tay.

Anh Nguyệt và đổ xuống đầu mình.

Anh Nguyệt đau lòng: “Anh trai, đừng làm như vậy! Nếu anh đã không nỡ phạt Lạc Thanh Tùng như vậy, vậy thì anh đi giúp thăng bé đi!”

Chiến Hàn Quân liếc nhìn Chiến Quốc Việt đang run rẩy cuộn mình trên sô pha, ánh mắt trở nên kiên định trở lại: “Nếu anh không trừng phạt thằng bé, thăng bé sẽ không nhớ lâu. Nếu sau này lại bắt nạt Quốc Việt thì sao?”

“Trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường…”

Đột nhiên, Chiến Quốc Việt nghe thấy bố nhắc đến tên mình, trong trong như thể bị một luồng điện xẹt qua, chỉ vào vị trí của Lâu đài run rấy nói: “Thanh Tùng, đi ra Đi ra đây đi”

Giọng nói của Chiến Quốc Việt tuy nhỏ nhưng lại đột ngột vang lên, khiến Chiến Hàn Quân và Anh Nguyệt đột nhiên bình tĩnh trở lại, Chiến Hàn Quân sững sờ nhìn Quốc Việt, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, anh lao lên lầu như phát điên.

“Thanh Tùng!” Bên trong Lâu đài, thân hình nhỏ gầy gò của Lạc Thanh Tùng run lên, nước mắt không ngừng rơi xuống. Khi đến bên cửa sổ, cậu bé đột nhiên phát hiện mắt voi đang đảo, sau đó một luồng khí trầm thấp vang lên: “Bạn nhỏ, cậu là đứa trẻ bị bố bỏ rơi… thật đáng thương!”

Bình Luận (0)
Comment