Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1295

Dư Nhân nói: “Bố, dưa hái xanh không ngọt, con không muốn làm khó cô ấy, người thả cô ấy rời đi di”

Dư Sinh nhìn qua gương mặt đau lòng muốn chết của con trai, chỉ đành thở dài rồi chửi mảng: “Một người phụ nữ cũng không giải quyết được. Ra ngoài đừng nói con là con trai của Dư Sinh này, thật sự là quá mất mặt mà”

Dư Nhân cười khổ.

Dư Sinh suy nghĩ một chút nói: “Thả cô ấy đi thì có thể, chỉ là con phải thành thật ngoan ngoãn mà đi xem mắt cho bố”

Dư Nhân không yên lòng đành gật đầu.

Muốn Dư Sinh thả Linh Trang an toàn rời đi, đồng thời cũng muốn xoa dịu cho ông.

Dư Sinh vui vẻ, tích cực tìm đối tượng hẹn hò cho con trai.

“Kim Hoa ở trại số bốn mươi chính – là cô gái xinh đẹp nhất trong sơn trại nhà họ Dư chúng ta cũng đang ngấp ngé con lâu rồi đấy..”

“Cô ta bị hôi miệng” Dư Nhân nói.

Dư Sinh: “…

“Cũng được thôi, vậy không cần hôn là được mà” Dư Sinh nói.

“Vậy quả phụ ở trại số sáu mươi thì sao?

Nghe nói cô ta cũng đã ném cành ô liu cho con, nhiều tới nỗi khiến cho cây ô liu muốn chết luôn rồi kìa”

“Cô ta muốn ở trên. Bố nguyện ý cho con của mình bị người ta cưỡi phía dưới hả?” Dư Nhân nói Dư Sinh: “…”

“Con trai của bố là chủ nhà kế nhiệm, bị cưỡi phía dưới thì còn uy phong gì để nói nữa chứ?”

Dư Sinh lại tiếp tục nói mấy cô gái trẻ xinh đẹp như hoa, nhưng đều bị Dư Nhân tìm xương trong trứng gà mà đâm, cứ thế từ chối không ngừng Cuối cùng Dư Sinh tức giận tới mức chửi ‘ầm lên: “Tắt đèn làm việc, phụ nữ đều không phải giống nhau sao, đều có hai con mắt một cái lỗ mũi, một cái miệng. Con cũng đừng chống đối nữa”

Dư Nhân im lặng nhìn qua ông: “Vậy bố cưới A Sửu ở trại một trăm linh tám đi, con sẽ đi xem mắt liền: ô A Sửu kia, tuy có học vấn nhưng là người phụ nữ xấu nhất ở sơn trại dòng họ Dư này.

Dư Sinh nghe tới tên A Sửu thì lâp tức muốn nôn mửa rồi.

Dư Nhân hờ hững liếc nhìn ông, rồi cười nói: “Trong lòng bố cũng không muốn thì đừng đẩy cho ai khác. Sao bố cứ phải ép buộc con thế?”

Dư Sinh sao có thể không hiểu tâm trạng của con trai, chỉ là Dư Nhân có vỏ quýt dày thì Dư Sinh ông cũng có móng tay nhọn.

Dư Sinh nói: “Thôi thôi, con đã cầu xin thay cho cô ấy, vậy mai bố sẽ phá giải các chướng ngại vật trên đường. Cũng sẽ thả cô ấy xuống núi”

Dư Nhân nói: “Cảm ơn bố”

Trong lòng của anh ta dù sao cũng không vui nổi, trong giới của anh ta, Linh Trang đã lui tới qua lại nhưng cô lại không chịu ở lại thế giới của anh ta.

Từ đây anh ta biết sống thế nào đây?

Dư Sinh nhìn qua bóng lưng cô đơn khi Dư Nhân rời đi, trong mắt lập tức hiện lên vẻ âm u.

“Người đâu”

“Ông chủ, có gì dặn dò?” Một người làm lập tức đi tới Chẳng biết lúc nào trong tay Dư Sinh đã có một gói thuốc bột, đưa cho người làm kia nói: “Đi đi, đem thuốc trong này bỏ vào trong đồ ăn của cậu chủ. Đợi tới khi nó ăn cơm xong xuôi thì nhắc nhở nó đi từ biệt Nghiêm Linh Trang một chút”

“Vâng!”

Trên gương mặt nho nhã của Dư Sinh lập tức hiện lên vẻ đáng sợ: “Dư Nhân, bố không cho phép con sa đọa thành dáng vẻ như này mãi mãi đâu”

Sau bữa tối, Dư Nhân đến từ biệt Linh Trang Bởi vì Chiến Hàn Quân không có ở đây, mà chị gái Trang Ngọc đã ở bên chăm sóc cho Linh Trang, còn Quan Minh Vũ thì không biết đi đâu.

Dư Nhân xông cửa đi vào, lúc chị cả thấy Dư Nhân thì đáy mắt lộ ra chút nghỉ hoặc.
Bình Luận (0)
Comment