Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1305

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Xin lỗi, là tôi… hại cô ấy. Tôi cho rằng, chỉ cần gạo nấu thành cơm, cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện ở lại.”

Lời của Dư Nhân, giống như giáng một đòn thật mạnh lên đầu Chiến Hàn Quân, làm cho anh không phân biệt được đâu là đông đâu là tây nữa…

Nghĩ đến Linh Trang của anh trước khi gặp nạn còn phải chịu tủi thân như vậy, Chiến Hàn Quân liền phát điên “Dư Nhân, tao phải giết mày.”

giup-ba-cua-lai-me-nhe-1305-0

cổ của Dư Nhân, dừng sức mà siết chặt.

Trong nháy mắt Dư Nhân cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn.

Dư Sinh nhìn thấy tính mạng của con trai đang treo đầu sợi dây, gấp đến mức sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Tức giận mà nói: “Nguyệt, rốt cuộc là mày muốn như thế nào mới buông tha cho Dư Nhân?”

Chiến Hàn Quân nghiến răng mà nói: “Tao muốn bọn mày trả lại Linh Trang cho tao. Tao sẽ thả hắn ta ra.”

Sắc mặt Dư Sinh liền tối sầm lại.

Linh Trang đã chết rồi, làm sao mà trả lại cho anh được?

Lúc tính mạng Dư Nhân đang treo trên sợi dây, nhưng vẫn suy nghĩ đến một chuyện: Tại sao Nguyệt này lại lo lắng cho Linh Trang như vậy?

Cái chết của Linh Trang, anh ta cũng vô cùng đau khổ, nhưng anh ta cũng không đến mức mà điên loạn không thể khống chế được như thế.

Mà tình cảm của Nguyệt này đối với Linh Trang, sâu đậm đến mức anh bước đến con đường này.

Lúc này đây, Chiến Hàn Quân đang siết chặt Dư Nhân, giọng nói của anh cũng vì hét nhiều mà khàn cả đi, lúc này vô cùng khàn: “Dư Nhân, đưa tao đi tìm Linh Trang.”

Nếu như không tận mắt nhìn thấy thi thể của Linh Trang, Chiến Hàn Quân sẽ không tin rằng Linh Trang đã rời xa anh.

Dư Nhân gật đầu: “Được, tôi đưa cậu đi.”

Dư Nhân mang Chiến Hàn Quân đi đến hang tuyết, tuyết rơi một ngày một đêm đã sớm che đi vết tích Linh Trang ngã xuống vách đá.

Chỉ có bên trong hang tuyết, còn lưu lại một bãi máu.

Dư Nhân biết Nguyệt chưa tìm được thì không cam lòng, nói thãng với anh: “Tôi đã bảo người xét nghiệm máu rồi, là cùng loại nhóm máu O như Linh Trang.”

Chiến Hàn Quân nghe thấy vậy, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ lên mặt đất. Tim đau như bị dao cắt mà rống lên: “Linh Trang, Linh Trang!”

Từng tiếng lẩm bẩm, từng tiếng gọi, cứ giống như cô còn có thể đáp lại được lời anh.

Lúc này tim anh đã chết rồi, hoàn toàn buông bỏ toàn bộ sự phòng bị Dư Nhân mới có thể chậm rãi gỡ roi da hổ đang quấn quanh cổ mình xuống.

Dư Sinh và Dư Niên đều đứng trước cửa hang tuyết nhỏ hẹp, vô cùng lo lắng mà nhìn bên trong hang tuyết.

Dư Niên cảm thấy, nếu như Nguyệt này muốn đẩy Dư Nhân vào chỗ chết, Dư Nhân tuyệt đối không thể chống lại được.

Ông ta lo lắng mà nhìn cháu trai của mình, cuối cùng quyết định biến bị động thành chủ động, ông ta lấy súng từ bên hông ra, liếc mắt ra hiệu cho Dư Sinh, Dư Sinh liền biết ông cụ muốn dùng phương pháp dương đông kích tây, mà giết chết Nguyệt kia.

Bọn họ chậm rãi đi vào bên trong hang tuyết.

Thực ra bọn họ đã đánh giá quá cao Chiến Hàn Quân rồi. Lúc này Chiến Hàn Quân chán nản ngồi dưới đất, vẻ mặt ngây dại, không hề có chút lực sát thương nào.

Chiến Hàn Quân lẩm bẩm: “Linh Trang, chúng ta đã nói với nhau rồi, sống chết phải có nhau.”

“Em đừng sợ, anh sẽ đến với em sớm thôi.”

Sự nghỉ hoặc nơi đáy mắt của Dư Nhân càng ngày càng mãnh liệt: “Rốt cuộc… cậu là ai?”
Bình Luận (0)
Comment