*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt Thanh Tùng hoang mang năm trên mặt đất lạnh lẽo, trong đầu nhớ lại hình ảnh cậu và mẹ gặp lại nhau.
Lần đầu tiên, cậu ám sát Dư Nhân không thành, khi bị đội hộ vệ của Mạt Thế truy đuổi, cậu vội vàng chui vào phòng mẹ. Và với lòng tốt của mình mẹ đã bảo vệ cậu.
“Thanh Tùng, có phải em có chuyện muốn chị chín giúp hay không?” Chị chín ngồi xổm xuống trước mặt Thanh Tùng, vẻ mặt lo lắng nói “Em không yên tâm về người đó” Thanh Tùng ấp úng nói.
Tuy rằng không có nói ra thân phận của đối phương, nhưng chị chín lập tức hiểu rõ, người mà Thanh Tùng không yên tâm là mẹ cậu.
Chị chín thở dài một hơi.
Quen biết Thanh Tùng gần bốn năm, số lần hợp tác với cậu làm nhiệm vụ nhiều đến mức mười ngón tay cũng không đủ đếm. Mà Thanh Tùng lại rất thương tiếc tính mạng của bọn họ, huống chỉ là người mẹ mà cậu yêu nhất.
Mà mẹ của Thanh Tùng, lại vì Thanh Tùng mà khóc mù mắt, còn bị rối loạn thể chất. Tình mẹ con vĩ đại như vậy, cho dù cô ta chỉ là người chứng kiến nhưng cũng vô cùng đau lòng. Huống chỉ là người có tình có nghĩa như Thanh Tùng?
“Em muốn đi gặp bà ấy. Thanh Tùng lại nói tiếp.
Em Chín ngơ ngác…
Ánh mắt Thanh Tùng chất chứa sự khẩn cầu, còn có khát vọng mãnh liệt như vậy.
Thực sự đã khiến cho chị chín không thể từ chối được sự năn nỉ của cậu.
“Thanh Tùng, em nghe chị chín nói, vi phạm quân quy của Điện Quân Tình, hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.”
“Nếu như em muốn đi, em… tuyệt đối không được tỏ ra quen biết gì với bọn họ, nhìn thoáng qua từ xa là được rồi. Em biết chưa?”
Vẻ mặt Thanh Tùng có chút không cam tâm.
Chị chín kích động nắm lấy hai tay cậu: “Đây không chỉ là vì em. Mà còn là vì mẹ em”
Thanh Tùng như bị sấm sét bổ trúng, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
“Ừm, em biết rồi Em Chín nói: “Đừng nóng vội. Tôi sẽ tìm giúp cậu một thời điểm tốt để tránh sự nghỉ ngờ của bọn họ”
“Chị chín, cảm ơn chị”
“Không cần phải cảm ơn. Sau này em bớt nói chị ngực nhỏ đi. ” Em Chín chép miệng.
“Ừm”
Linh Trang về đến nhà, Chiến Quốc Việt che giấu Chiến Hàn Quân chuyện mẹ bị thương.
Mặc dù vậy, từ sự mệt mỏi và giọng nói khàn khàn của Linh Trang, Chiến Hàn Quân vẫn suy đoán được Linh Trang đã phải chịu phải sự tra tấn.
Nhất thời tức giận đến mức nắm chặt bàn tay, sự tức giận trong lòng liền bùng lên “Chiến Quốc Việt, dù thế nào cũng phải tiêu diệt kẻ đó cho bố” Đáy mắt Chiến Hàn Quân tràn ngập sự tối tăm, dường như muốn phá hủy tất cả.
“Vâng bố.” Chiến Quốc Việt lanh lảnh nói.
Đám người kia, liên tục nhiều lần bắt cóc mẹ, làm tổn thương mẹ, đã vượt quá sức chịu đựng của bố rồi.
Chiến Quốc Việt cay nghiệt, lạnh lùng cảm thấy, đáng lẽ nên xử lí bọn họ từ sớm rồi.
Chỉ là Chiến Hàn Quân là một người rất có hiểu biết nhưng lại giả bộ như không biết gì, khi mà chưa năm chắc, anh không đồng ý để con trai bảo bối của mình mạo hiểm với Chiến Quốc Việt.
Chiến Hàn Quân đấu với bọn họ, phải có mưu kế k.