*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dư Tiền chết lặng đi “Cậu chủ, bình tĩnh, bình tĩnh”
Liếc nhìn ông chủ biến mất trong nháy mắt, quay sang nhìn cậu chủ đang gào thét, chửi bới, Dư Tiền cảm thấy, anh ta mới nhận được sự ghẻ lạnh, khinh bỉ từ hai nguời ông cháu họ, thật là quá sai lâm rồi.
“Tôi không thể bình tĩnh được. Dư Tiền, người mà bắt cóc tôi chính là thắng nhóc hôi hám đó” Dư Nhân cảm thấy rất kích động.
Dư Tiền một lần nữa lại cho Dư Nhân nghĩ một chút rồi nói:” người hãy đi trước chặn họ lại, lát nữa tôi sẽ tới”
“Vâng” Dư Tiền nói Trại nhà họ Dư
Chiến Quốc Việt và Thanh An đứng ở trước cửa núi, đội hộ vệ vây quanh bọn họ khiến một con kiến cũng không thể lọt qua.
Trong tay Chiến Quốc Việt cầm lệnh bài thông hành mà Dư Sinh đưa cho, lạnh nhạt nói: “Thì ra lệnh bài mà gia chủ các người đưa cho tôi lại không có uy lực như vậy.”
Thật ra tấm lệnh bài này, cũng giúp cho.
Chiến Quốc Việt và Thanh An luôn thuận lợi, không bị cản trở khi lên núi, bình an đi tới trước cửa núi.
Chính lúc sắp tiến vào cửa trại, nhận được chỉ thị của cậu chủ, Dư Tiền lại bỗng nhiên hạ lệnh vây quanh Chiến Quốc Việt.
Dư Tiền kiêu ngạo nói: “Quyền giải thích cuối cùng của lệnh bài này thuộc về Trại nhà họ Dư chúng tôi.”
Chiến Quốc Việt liền tiêu sái ném lệnh bài, nói: “Nếu tấm lệnh bài này không có tác dụng gì, vậy giữ lại nó làm gì nữa?”
Thanh An nhặt lệnh bài lên, vỗ vỗ bụi đất phía trên, nói: “Anh, vứt đi thì thật đáng tiếc.
Ngày mai em sẽ tìm một thợ bạc và sửa nó lại thành một cái đầu lợn. Rồi mang nó đến Trại nhà họ Dư làm quà chúc mừng năm mới, không phải tận dụng hết sức sao?”
Chiến Quốc Việt mím môi cười.
Em gái thiên thần của cậu dường như đã trở nên tồi tệ hơn dưới sự nuôi dưỡng của họ.
Năm mới đang đến gần, năm sau trùng hợp là năm lợn. Lời này của Thanh An có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Lúc này.
Dư Sinh vội vàng trốn tránh trách nhiệm: “Bố, con không chắc có thể giữ bọn họ lại Vẫn nên để Dư Nhân đi. Bọn nó đều là những người trẻ tuổi, sẽ có nhiều chủ đề chung hơn”
Dư Nhân tà ác liếc mắt nhìn ông nội và bố, nói: “Bố, ông nội, bọn họ đã ở bên ngoài lâu rồi, hai người cứ trốn ở đây không tiếp khách, sẽ khiến bọn họ hiểu lầm chúng ta tiếp khách không chu đáo. Theo con, để thể hiện sự chân thành của chúng ta, chúng ta nên cùng đi ra ngoài để chào đón họ, tạo cho họ cảm giác như ở nhà”
Anh ta phải giữ họ lại và tìm họ tính sổ dần dần