*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay cụ Niên cũng đứng về phía Chiến Quốc Việt, khiển trách: “Con đốt cả nhà nó, xém chút nữa đốt chết bố nó rồi, nó như vậy với con là quá khách khí rồi.”
Dư Nhân trong chớp mắt bị sự ghẻ lạnh của mọi người xung quanh.
Trong lòng dâng lên một nỗi nghẹn khuất khó có thể mà nói được.
Nhưng mà, còn có chuyện làm cho anh †a nghẹn khuất hơn.
Chiến Quốc Việt đứng ở góc tối ngay vách núi nghe Dư Nhân nói, nhất thời nhướng mày, không ngừng hoài nghỉ “Mình không có bắt cóc chú ta nha?”
Sau khi phiền não đoán không ra, trong lòng Chiến Quốc Việt liền có sự chờ mong khó hiểu: “Không lẽ là thằng bé?”
“Thanh Tùng, không lẽ là thằng bé sao?”
Dư Nhân nhìn Vô Cực, bất lực thở dài nói: “Ông Vô Cực, ông là bị thăng nhóc này mua chuộc? Hay là được thằng nhỏ nó cho bộ sách võ thuật?”
Vô Cực sờ sờ gáy, vẻ mặt hoang mang.
Ông cụ Niên cười hì hì rồi vỗ vai Vô Cực, khoe ra nói: “Như thế nào, bại dưới tay của chắt trai tôi có cảm giác như thế nào?”
Trưởng lão Vô Cực liếc nhìn khuôn mặt kiêu căng của Chiến Quốc Việt, nói: “Cháu…cháu là không sợ độ cao sao.”
Dư Nhân tức giận nói: “Nó đem cháu vứt vào hang động trên vách núi, thì ông nghĩ nó sợ độ cao sao?”
Trưởng lão Vô Cực xấu hổ đến đỏ mặt tía tai: “Có hầm ngầm không? Tôi thật muốn chui xuống lỗ.”
Ông cụ Niên nói: “Được rồi, được rồi.
Thua dưới chắt trai của tôi cũng không mất mặt, đều là người một nhà, đều là dùng não ức hiếp người khác. Như thế nào có phục hay không?”
Trưởng lão Vô Cực thở dài: “Tâm phục khẩu phục”
Ba ải tiếp theo Chiến Quốc Việt đều dùng sự linh hoạt của não bộ, sự nhanh nhẹn của thân thể, dùng trí để chiến thẳng Khi đến ải thứ sáu, Dư Nhân đích thân ra trận.
“Chiến Quốc Việt, ải này tôi đánh với cậu.”
Chiến Quốc Việt quay lại hỏi ông cụ Niên: “Ông cố, con vượt năm cửa rồi, vậy là đạt tới chức vị gì và quân hàm nào.”
Ông cụ cười nói: “Năm ải, là chức vụ và quân hàm thiếu tướng.”
“Có thể lãnh binh không?” Chiến Quốc Việt hỏi.
“Đương nhiên có thể”
Chiến Quốc Việt liền từ trên chỗ vượt ải nhảy xuống, nói: “Dư Nhân, tôi không chơi với chú nữa”
Chiến Quốc Việt sốt ruột mang binh xuống núi, tiêu diệt Monster. Về phần ân oán riêng tư với Dư Nhân, sau này thì tính tiếp.
Dư Nhân chán nản.
Ông cụ Niên đích thân đưa cho Chiến Quốc Việt mượn binh, sau khi Chiến Quốc.
Việt tạ ơn ông cụ Niên, liền mang theo Thanh An cùng với một trăm binh lính rời đi