Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1372

Chiến Quốc Việt nói: “Em ấy không chính mồm thừa nhận, tuy nhiên đặc điểm thân thể giống hệt con. Con khẳng định em ấy là Thanh Tùng.”

Đôi mắt Chiến Hàn Quân trở nên sâu thẩm. Sự vui mừng khi biết Thanh Tùng may mắn còn sống sót trên thế giới bị chiếm trọn bởi cảm giác mờ mịt vô phương ứng đối.

“Quốc Việt, tìm thời gian hỏi nó xem vì sao phải tổn thương mẹ. Nếu nó giấu giếm với chúng ta…”

Đáy mắt Chiến Hàn Quân tràn ra vẻ đau khổ: “Bố nghĩ, mấy năm này đứa bé này đã sống không tầm thường. Nếu nó thật sự đi lên một con đường không lối về, vậy tạm thời đừng công khai thân phận của nó.”

Chiến Quốc Việt khẽ run, bố đây là muốn bao che cho Thanh Tùng?

Biết rõ đường Thanh Tùng đi có thể là tà đạo, lại trăm phương ngàn kế muốn bảo vệ sự trong sạch của Thanh Tùng. Lúc này không tiết lộ thân phận Thanh Tùng chính là che giấu mọi người chuyện Thanh Tùng đi con đường tà đạo thật!

Bố dụng tâm lương khổ.

Chiến Quốc Việt đưa thuốc giải độc mặt trên tay cho Chiến Hàn Quân: “Bố, đây là thuốc giải độc mắt em ấy đưa, dùng được không?”

Chiến Quốc Việt rõ ràng có khúc mắc với thuốc chữa mắt này.

Nếu Thanh Tùng đã hoàn toàn trong trạng thái hắc hóa, không nhận người thân, thì có lẽ thuốc chữa mắt này có vấn đề.

Chiến Hàn Quân lại nẫm chặt thuốc chữa mắt, cười nói: “Mặc kệ nó đi con đường nào, với tư cách là bố của nó, bố nguyện ý vĩnh viễn tin tưởng nó. Nó vẫn là đứa trẻ tốt bụng hiền lành không thay đổi”

Chiến Quốc Việt hiểu rõ tâm ý bố, nói: “Vậy thì con sẽ cho bố uống thuốc.”

Chiến Hàn Quân gật đầu.

Chiến Quốc Việt cẩn thận nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Chiến Hàn Quân.

Nhất thời đôi mắt khô của Chiến Hàn Quân trở nên mát lạnh không gì sánh được, độ thoải mái cho mắt cũng được cải thiện đáng kể.

“Bố, thế nào?” Chiến Quốc Việt lo lắng hỏi.

Chiến Hàn Quân nói: “Hiệu quả không tệ.”

Chiến Quốc Việt thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Linh Trang cẩn thận bưng bánh chẻo đi tới, Chiến Quốc Việt bước nhanh về phía trước, nhận lấy bát của mẹ.

“Quốc Việt, con nếm xem vị như thế nào?” Linh Trang cười nói Ở trước mặt con, Linh Trang luôn tỏ ra dịu dàng, Chiến Quốc Việt nói: “Mẹ, bánh chẻo thoạt nhìn sắc hương đều ngon, mùi vị hẳn rất tuyệt. Con sẽ mang đi”

Linh Trang lắp bắp nói: “Vì sao không ăn ở đây?”

Chiến Hàn Quân nói: “Con sợ quấy rối thế giới hai người của chúng ta”

Linh Trang nói: “Đã là vợ chồng rồi, còn cần thế giới hai người gì?”

Chiến Hàn Quân: “…”

Linh Trang cũng không nhìn thấy biểu cảm chó săn bị thương trên ghế sa lon của anh Chiến Quốc Việt bưng bánh chẻo về phòng mình.

Hai cánh tay gối sau ót, Thanh Tùng vẫn ung dung nhìn Chiến Quốc Việt: “Anh chuẩn bị giam giữ tôi bao lâu?”

Chiến Quốc Việt đặt cái bát lên bàn đầu giường, nói: “Khi nào cậu cải tà quy chính, tôi sẽ thả cậu”

Thanh Tùng cười rộ lên với vẻ chính trực: “Có phải anh cảm thấy tội tội ác tày trời, là tên bại hoại không?”

Chiến Quốc Việt khoanh tay, liếc nhìn Thanh Tùng: “Nếu không phải, tại sao cậu lại làm bố mẹ bị thương?”

Thanh Tùng oan ức nói: “Ông ấy đeo mặt nạ, tôi không nhận ra ông ấy”

Thanh Tùng kể lý do tại sao mình lại vô tình làm tổn thương bố. Nhưng rất hiển nhiên, Chiến Quốc Việt vốn không hài lòng với đáp án của vấn đề này.

“Tôi hỏi cậu tại sao lại làm tổn thương bố?” Chiến Quốc Việt cả giận nói: “Nhận lâm người cũng không phải lý do cậu làm tổn thương người khác?”

Thanh Tùng oan ức, nước mắt lưng tròng: “Anh làm gì mà dữ như vậy?”

Chiến Quốc Việt cả giận nói: “Chớ diễn kịch với tôi. Cậu làm tổn thương bố mẹ tôi, tôi hung dữ với cậu đã là khách khí với cậu rồi”

Trên mặt Thanh Tùng khó nén sự quan tâm đối với bố mẹ: “Cái thuốc nhỏ mắt giải độc kia, có thể chữa lành đôi mắt của bố mẹ anh”

Chiến Quốc Việt ngẩn ngơ, Thanh Tùng lại gọi đó là bố mẹ của Quốc Việt, nhất thời Chiến Quốc Việt tức giận đến phát điên.
Bình Luận (0)
Comment